Nói thì như thế nhưng trù nương trong phủ dám , sợ ăn thì chịu trách phạt, nên Khương Đường bèn tự .
Đảo gạo chảo dầu cho chín, đó dùng cối xay nghiền thành bột mịn, nếu ăn thì dùng nước ấm đổ cho nở .
Thế là thành cháo loãng.
Ban đầu Khương Đường cũng cám cho ăn quá nhiều, nên chỉ rót đến đáy bát con, cũng chỉ múc mấy thìa để trộn đều.
Lần đầu tiên Nhược Nhược trông thấy thứ , con bé há miệng thử, Khương Đường dùng mu bàn tay thử nhiệt độ mấy , đó đặt chiếc thìa con bên miệng Nhược Nhược, chỉ một miếng nhưng thoắt một cái Nhược Nhược há miệng nhả cái thìa , cháo loãng trong thìa cũng hết sạch.
Vốn dĩ chỉ là một thìa con nhưng cũng ăn nhanh quá.
Khương Đường chẳng trông thấy con bé nuốt xuống như thế nào, nàng cẩn thận biểu cảm của Nhược Nhược, sợ con bé nghẹn, Nhược Nhược tròn mắt, đó l.i.ế.m liếm miệng, há miệng như con chim non.
Cảm giác là nếm vị gì, đầu tiên ăn thứ gì khác ngoài sữa nên vẫn thử nữa.
Khương Đường cẩn thận đút thêm một miếng nữa, mắt Nhược Nhược càng mở to hơn, lông tóc đầu ngơ ngẩn, biểu cảm mặt như hồi tưởng dư vị xa vời.
Chỉ là cháo bột loãng thôi, hề bỏ thứ gì cả, lúc Khương Đường nấu còn nếm thử, vị ngọt là mùi vị vốn của gạo.
Khương Đường đưa cái bát cho Ngưng Châu, lau sạch miệng cho Nhược Nhược, đó bế con bé lên vỗ vỗ để ợ , con bé chẳng hề gào đòi thêm, ăn no là ăn nữa, hề tham ăn chút nào nhưng mắt cứ dán chặt lên cái bát trống rỗng, hiển nhiên là ăn đủ.
Sau khi dỗ con gái ngủ, Khương Đường nghĩ thêm mấy món ăn bổ sung, bây giờ chắc chắn Nhược Nhược thể ăn đồ dầu muối, gạo kê , trứng gà ăn muộn hơn chút, lớn thêm nữa là thể thử chà bông.
Mặc dù đây Khương Đường từng chăm con nhưng nuôi chó, chó cũng thể ăn đồ muối, bây giờ Điểm Kim, Ô Kim cũng thường tới thăm Nhược Nhược, Cố Kiến Sơn còn tìm vợ cho hai con chó, sắp sửa chó con , đến khi cũng bạn chơi cùng .
Trong nhà quả thực càng ngày càng náo nhiệt.
Tết năm nay Khương Đường vẫn định đón ở Liêu Thành, Nhược Nhược hãy còn nhỏ như thế, xe ngựa về mất hơn nửa tháng, mà trong xe còn lạnh hơn chút, giữa đường ở quán trọ cũng tiện.
Đợi đến đầu xuân năm về Thịnh Kinh .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-sach-ta-dau-tat-mat-toi-nghi-cach-lam-giau/chuong-649.html.]
Nàng thừa nhận quả thực là con cái vướng víu bước chân, năm ngày Cố Kiến Sơn về một , nếu thật sự để bà v.ú trông nom, mấy tháng gặp Khương Đường cũng yên tâm.
Hơn nữa còn hơn hai tháng là đến Tết , một Khương Đường về Thịnh Kinh gì.
Nàng tính lo chuyện kinh doanh ở đây , thức ăn bổ sung cho Nhược Nhược, còn những chuyện còn … dù nàng vẫn còn trẻ, vội.
Thực Nhược Nhược ở bên cạnh nên Khương Đường cảm giác con bé lớn, hình như chỉ lớn bằng lúc mới sinh, những lúc bế lòng sẽ cảm thấy nặng.
Trái ngược là Cố Kiến Sơn, năm ngày về một , mỗi về đều thể cảm nhận nỗi kinh ngạc.
Con bé lật , ngẩng đầu, ăn đồ ăn khác, mỗi về đều khác , Cố Kiến Sơn thể cảm nhận con gái lớn thêm, từ một đứa bé tí tẹo trở thành một tiểu khuê nữ mềm mại đáng yêu.
con trẻ sẽ tự lớn lên mà cần chăm sóc, nuôi lớn từng chút một.
Cố Kiến Sơn: “Lúc ở nhà vất vả cho nàng .”
Hắn về nhà thì nên để chăm con, cho con ăn, tã lót, lau mặt rửa chân, bận rộn cho tới giờ Dậu thì bà v.ú bế xuống cho ngủ.
Cố Kiến Sơn vòng qua bên chỗ Khương Đường, chữ nàng , nàng đang chép “Luận ngữ”.
Trên bàn còn nhiều sách, từ “Đệ tử quy” đến “Sử ký”, mấy quyển chất chồng lên .
Khương Đường : “Ta mấy cuốn sách , kẻo lúc Nhược Nhược chuyện với thì hiểu.”
Có nhiều sách Khương Đường thấy bao giờ, khi đứa trẻ lớn lên thì trong lòng sẽ nhiều mưu ma chước quỷ, hơn nữa sách cũng điều .
Trong mắt Cố Kiến Sơn chứa sự khen ngợi: “Hay đấy, nhưng mà chúng đặt hết tinh lực lên Nhược Nhược ?”