Khương Đường nhân lúc nghỉ đông tới Tây Tạng một chuyến, một là để tài liệu sống, hai là bên vài nơi điều kiện vẫn còn khó khăn, cô định thử xem thể thông qua phương thức video ngắn giúp đỡ dân nơi đây cải thiện cuộc sống .
Ví như mua bán sự thu hút lượt tương tác của video ngắn, những cách đều .
Ngành cô học là thông tin khoa học kỹ thuật, thuần túy về khoa học kỹ thuật, chuyên ngành nhiều con trai, khi Khương Đường trả lời trường học cũng từng nghĩ rằng chuyên ngành còn cần mã code, nhưng khi năm nhất thể chuyển chuyên ngành thì chỉ chơi, hối hận thì cũng muộn.
Các môn chuyên ngành của Khương Đường bình thường, trình độ ở mức trượt môn, ngoài giờ cô tiếp xúc với tự truyền thông, mấy trăm nghìn fan, lẽ sẽ con đường .
Cô thực sự thích thứ , thích nấu ăn, thích mỹ thực, cũng thích chu du Nam Bắc.
Nửa đầu của năm hai Khương Đường thuê một căn phòng ở bên ngoài, video khám phá các quán xá, thi thoảng cũng sẽ tự nấu cơm.
Tiền cô kiếm nhiều, mua máy vi tính máy chụp hình, cộng thêm tiêu tốn nhiều tiền ăn uống nên nhiều lúc còn thắt lưng buộc bụng.
Kỳ nghỉ đông năm nay cô xa một chuyến, bèn đặt mục đích ở Tây Tạng.
Nơi văn hóa lâu đời, đồ ăn ngon cũng nhiều, bản địa ăn thịt bò thịt dê nhiều, thực phẩm chính cơm tẻ khoai tây, phong cảnh mùa đông ở đây thanh tú mỹ lệ, hơn nữa ít tới, Khương Đường thích đông cho lắm.
Cô tàu hỏa đến Lhasa , đó chuyển sang xe khách tới một trấn nhỏ của vùng Ali, Khương Đường xe lửa cả một ngày một đêm.
Vì để tiết kiệm tiền Khương Đường mua ghế cứng, đồ đạc mang theo nhiều, một cái vali bên trong đựng máy tính và quần áo, phần còn là ít đồ ăn, máy ảnh sợ va đụng nên đeo lưng, đầu tiên Khương Đường xa như thế nên ngoài phấn khích còn chút căng thẳng.
Căng thẳng hơn một giờ đồng hồ thì biến thành khó chịu, ghế cứng thoải mái, Khương Đường chỉ một ai trông coi túi đồ giúp cho nên cô dám ngủ.
may mà chỗ cạnh cửa sổ thể trông thấy bầu trời bên ngoài. Thời gian càng dài, càng lên phía Bắc, phong cảnh càng .
Bầu trời xanh thăm thẳm, tầng mây trắng tinh, nếu máy bay thì chắc chắn còn hơn, nhưng Khương Đường chẳng tiền.
Ngồi cả ngày trời, Khương Đường chuyển sang xe khách, lúc mới đến vùng Ali.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-sach-ta-dau-tat-mat-toi-nghi-cach-lam-giau/chuong-667-phien-ngoai-13.html.]
Theo sự phát triển của kinh tế, nên trấn huyện ở đây phát triển khá , nền kinh tế lấy ngành du lịch chủ, điều đa tới nơi đều đến mùa hè.
Vùng Ali đất rộng thưa, tuy phát triển khá nhưng so với thành thị lớn thì còn kém xa. Bên ngoài trời lạnh, Khương Đường tìm một nhà nghỉ nghỉ ngơi một đêm, ngày hôm cô đeo máy ảnh về phía thôn làng nhỏ của nơi .
Đường phố của thị trấn ở đây náo nhiệt nhưng nơi Khương Đường tới chỗ .
Mấy chục năm nay thị trấn ở vùng Ali đổi từng ngày, nhưng ở một vài góc khuất tại đây vẫn nhiều già duy trì thói sống sinh hoạt tập quán ngày .
Khương Đường định tới những nơi đó thăm thú.
Thời tiết quang đãng nhưng cũng cực kỳ lạnh, thở một là lập tức biến thành màu trắng trôi dạt như khói.
Có lẽ là mấy ngày đổ một trận tuyết nên tuyết nền đất dày.
Khương Đường sinh ở phương Bắc, nhà ở gần trường đại học đang theo học, nhưng cũng từng thấy tuyết dày như thế bao giờ.
Ở những nơi khác nhiều lắm tuyết cũng qua mu bàn chân, nhưng ở đây thể đến đầu gối.
Gần đây cũng hướng dẫn viên du lịch, là đám trẻ con địa phương học, phục vụ du lịch qua đây kiếm thêm khoản thu. Giá cũng đắt, một trăm tệ một ngày, ngoài hướng dẫn du lịch còn bao cả hai bữa cơm, nếu ở thì thêm năm mươi tệ nữa, ăn ở chỗ rẻ cơ mà thoải mái như nhà nghỉ.
Tuyết rơi ở nơi khó mà lái xe , thì bộ , cảnh sắc quả thực , cũng là màu bạc trắng, như thể đắp cho đất trời một chiếc chăn màu trắng.
Cậu bé dẫn Khương Đường mặc quần áo Tây Tạng, lúc lên cực kỳ , Khương Đường khen bé một câu, bé đĩnh đạc bảo: “Chị gái cũng xinh.”
Khương Đường cũng điềm nhiên cảm ơn lời khen của bé.
Nơi mà Khương Đường tới gần biên giới, sơn hải nơi xa dài dằng dặc, nhưng tới gần thì phân biệt con đường phía ở nơi nào, nếu dẫn đường thì Khương Đường nhất định sẽ lạc hướng, chả trách khó lái xe .
Đi bộ xấp xỉ ba tiếng đồng hồ, chân sắp mất tri giác, mới tới nhà mà bé dẫn đường ở.