Có tám chiếc xe ngựa dừng bên ngoài thôn trang, thấy xa phu của phủ Vĩnh Ninh hầu đang về, lúc trở thiếu chút nữa gió xô ngã.
Xa phu báo cáo, Trịnh thị, Vân thị đều đang ở trong phòng của Lục Cẩm Dao.
Trời lạnh và mưa vẫn cứ rơi, tụ chuyện thể khiến an tâm hơn một chút.
Lục Cẩm Dao cũng về sớm một chút, đến tối còn về sẽ khiến Cố Kiến Châu lo lắng.
“Sao , thể dời cái cây để qua ?”
Xa phu lắc đầu: “Bẩm Tứ nương tử, tiểu nhân tới thăm dò, trùng hợp đá lở chặn mất đường . Tiểu nhân thấy đôi lúc còn đá vụn rơi xuống, nếu qua thì khá nguy hiểm, chỉ thể chờ mưa tạnh, dọn dẹp đường sá xong mới thể qua.”
Chỉ là thế mưa mỗi lúc mỗi lớn, sợ là thể ngưng trong chốc lát. Bên ngoài nước ngập tới mắt cá chân.
May mắn là đầu tới thôn trang, nếu ngựa cây đè cũng đá đè chết, thể sẽ còn khiến thương.
Trịnh thị nghĩ mà sợ: “Thật là may mắn, thì ở thôn trang một đêm . Đã sắp xếp cho khách nhân thỏa chứ?”
Lộ Trúc trả lời: “Đã đưa canh gừng và nước ấm qua đó, thôn trang đơn sơ, chỉ thể chịu thiệt ở tạm một đêm.”
Cho dù săn sóc cỡ nào thì cũng kém Thịnh Kinh. Trịnh thị: “Được , chiêu đãi khách quý cho .”
Mọi thứ còn đang lộn xộn, chờ thu dọn xong xuôi mới thể qua đó diện kiến. Lục Cẩm Dao: “Tức phụ .”
Vân thị : “Người đến tránh mưa đều là những thấu tình đạt lý, nhỡ như điểm thể chu thì cũng nhiều lời. , kinh hãi là của phủ An vương ?”
Lục Cẩm Dao: “ , là An vương phi và An Dương quận chúa, con ngựa thương cũng , nơi đại phu, chỉ thể chờ trời trong tính.”
Phải kính trọng của Vương phủ, nếu mưa còn ngừng thì đưa cơm canh qua đó cung phụng bọn họ cho .
Thân thể An Dương quận chúa yếu đuối, nếu xảy chuyện gì thì khó tránh khỏi trách nhiệm.
Trịnh thị tất nhiên quen ăn cơm của nông hộ: “May mắn nha của con cũng tới đây, nếu cũng thể về sai Khương Đường nấu đồ ăn. Ta xem một chút, A Dao con nghỉ ngơi , Uyển Dung cùng .”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-sach-ta-dau-tat-mat-toi-nghi-cach-lam-giau/chuong-94.html.]
Vân thị cho Lục Cẩm Dao một ánh mắt trấn an theo Trịnh thị đến căn phòng bên cạnh.
An vương phi và An Dương quận chúa uống xong canh gừng thì sắc mặt hồng nhuận, tay chân đều ấm lên, mồ hôi đổ đầy trán, thứ đều .
Cũng may thể An Dương hơn một chút, nếu như thì sớm sinh bệnh vì thời tiết như thế .
An vương phi tạ ơn Trịnh thị: “Chờ khi về sẽ tự tới cửa cảm tạ.”
Trịnh thị : “Chỉ là việc nhỏ, thôn trang đơn sơ, mong vương phi ghét bỏ.”
An vương phi: “Cảm kích còn hết thì thể ghét bỏ.”
Trịnh thị bái kiến An vương phi xong thì đến thăm Định Bắc hầu phu nhân.
Tuy rằng Vĩnh Ninh hầu và Định Bắc hầu đều phong tước vị nhờ chiến công nhưng Trịnh thị là tiểu thư thế gia, Định Bắc hầu phu nhân là nữ tử nơi sơn dã, ngày thường ưa xem diễn xướng nên cũng tiếp xúc với nhiều.
Trịnh thị cảm thấy tính tình của Định Bắc hầu phu nhân quái gở, cũng chuyện nhiều.
Trịnh thị trong phòng một lúc lập tức trở về.
Trịnh thị vẫn luôn đợi mưa tạnh, nhưng ngủ một giấc mà mưa vẫn ngừng, còn xu thế càng ngày càng to.
Bà nhớ Cố Kiến Sơn ngày mai việc , sợ chậm trễ chính sự nên dự định gọi xa phu đưa về .
Cố Kiến Sơn: “Đường chặn nên xe ngựa qua , chờ mưa nhỏ thì con cưỡi ngựa về.”
Trịnh thị thấy mưa sẽ ngừng ngay nên sai Khương Đường chuẩn cơm chiều.
Trong thôn trang cái gì cũng , chỉ là bây giờ nhiều , là những ăn qua sơn hào hải vị nên quen ăn đồ ăn ở đây .
Đồ ăn của nha đơn giản nên chỉ nấu một chút là xong, Khương Đường chỉ cần chuẩn thức ăn cho An vương phi và An Dương quận chúa, đồ ăn cho Định Bắc hầu phu nhân và thế tử, còn cơm canh của bốn phủ Vĩnh Ninh hầu.
Nhiều như chung một nhà nên tự nhiên sẽ ăn cùng .