Xuyên sách ta thành đôi với nam chính phản diện’’ - Chương 100

Cập nhật lúc: 2024-06-24 14:52:06
Lượt xem: 97

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8pYOUfPdMO

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

"Ta cũng dám." Trình Diệc Nhiên thuận miệng .

Bây giờ điều kiện chữa bệnh thì ai dám bệnh chứ.

Nàng một cái khăn chườm lạnh khác cho Tô Lăng. Trong lòng động, mặt nhịn lộ ý : "À, nếu bệnh, cứ một lúc đổi một cái khăn lông như chẳng sẽ phai màu ? Mà cũng đúng, nếu thuốc chuyên dụng lẽ cũng dễ như . Hầy, xem thái y bắt mạch phát hiện chuyện là nữ nhi ?"

Tô Lăng giường, mỉm nàng: "Có lẽ ?"

Trình Diệc Nhiên khom xuống, vén tóc nơi thái dương của Tô Lăng lên, đắp khăn lạnh xong mới nhớ đến chuyện đang hỏi đó: "Vì dám bệnh ?"

Lời khỏi miệng, nàng liền phát hiện chuyện đúng. Khi Tô Lăng còn nhỏ vẫn luôn ở trong Bắc Hòa cung, Hoàng đế thừa nhận, che che giấu giấu mà lớn lên, tất nhiên nhiều chuyện bất tiện. Nàng hối hận lỡ lời, vội : "À..."

Ánh mắt Tô Lăng lóe, nhẹ giọng : "Lúc đó, thể gặp khác. Dù ngã bệnh nhưng thể mời thái y. Nên cũng chỉ thể bệnh thôi..."

Động tác tay Trình Diệc Nhiên bỗng chậm , n.g.ự.c nàng căng chặt, một cảm giác gọi là thương tiếc từ từ trỗi dậy từ tận đáy lòng, nhẹ nhàng bao lấy trái tim nàng.

Động tác của Trình Diệc Nhiên vô cùng nhẹ nhàng, đặt khăn mặt chườm trán Tô Lăng, cả cũng nhích đến gần cơ thể , đưa tay nắm chặt lấy tay , thủ thỉ: "Không cần nhớ đến những chuyện đó nữa, Tô Lăng, cần nhớ nữa..."

Vốn dĩ nàng nhiều câu an ủi nhưng lời đến khóe miệng nên gì cho đúng, chỉ đành cố gắng nắm chặt lấy bàn tay , nhẹ nhàng gọi tên: "Tô Lăng..."

Âm thanh khiến cảm thấy ấm áp mang theo ý vị triền miên, khiến Tô Lăng nao nao, giống như đang mây . Cậu nghiêng đầu nàng, thấy rõ sự lo lắng, quan tâm trong đôi mắt đen nhánh của nàng, ở đó chỉ duy nhất hình ảnh phản chiếu của .

Tô Lăng nhịn mà vươn tay còn vuốt ve gò má Trình Diệc Nhiên.

thể do Tô Lăng đang đang sốt nên khi ngón tay chạm gò má nàng chỉ cảm thấy cả đầu ngón tay phát lạnh. Một giọt nước mắt rơi từ hốc mắt nàng, rơi xuống tay , thật là nóng.

Trong lòng Tô Lăng bỗng dưng hoảng hốt: "Sao ?"

Là do quá vội vàng ?

Ngay lúc Tô Lăng đang rút tay về Trình Diệc Nhiên nắm chặt . Nàng nắm lấy hai tay đặt lên môi , nhẹ nhàng chạm một cái, giọng vô cùng nhỏ: "Ta ..."

Là đau lòng, là thương tiếc...

Tô Lăng chấn động, đầu óc hỗn độn ngừng trong nháy mắt lập tức tỉnh táo.

Nàng đang hôn tay ?!

Kết luận khiến tim Tô Lăng đập nhanh ngừng, dường như một luồng điện chạy dọc từ hai tay lan . Cậu chợt thẳng dậy nhanh chóng ôm nàng trong n.g.ự.c .

Tuy nhiên do động tác quá mức gấp gáp nên khăn mặt trán liền rớt xuống mất.

Ánh mắt Trình Diệc Nhiên đổi, nàng nhíu mày, đó nhẹ nhàng vỗ vô lên tay Tô Lăng: "Huynh đừng lộn xộn, nên xuống cho thật ." Nàng xong thì đè vai Tô Lăng để thuận thế xuống cho dễ.

Tô Lăng chịu phối hợp với Trình Diệc Nhiên, chỉ yên lặng nàng, thể vẫn lù lù bất động nhưng tay nhanh chóng bắt lấy bàn tay nàng đang đặt đầu vai.

"Mau xuống, khăn mặt rớt xuống hết ." Trên mặt Trình Diệc Nhiên mơ hồ hiện lên vẻ lo lắng.

Tô Lăng chỉ cong môi , cầm tay nàng đưa đến bên môi hôn một chút đó đưa mắt nàng nhẹ nhàng : “Được, theo nàng."

Cậu thành thật xuống, nhưng cảm giác nóng hổi nơi lòng bàn tay nàng bắt đầu lan rộng đến tận vành tai. Gò má nàng nóng lên, cầm lên chiếc khăn mặt Tô Lăng đè cánh tay. Nàng đổi một cái mới, đắp lên cho , nhỏ giọng : "Huynh đừng nghịch, chờ lát nữa thái y đến kê thuốc cho . Uống thuốc ngủ một giấc là thôi."

Hai mắt Tô Lăng đong đầy ý , ánh mắt chăm chú dừng mặt Trình Diệc Nhiên: "Ta nghịch."

Trình Diệc Nhiên trừng mắt Tô Lăng, nhưng mà uy lực của cái trừng cũng quá nhỏ .

Trong mắt Tô Lăng, đây chỉ là sóng mắt lưu chuyển, giống giận dỗi nhiều hơn. Trong lòng rung động, cảm giác ấm áp dịu dàng. Ngay cả khi nàng đang bôi phấn đen cả gương mặt, Tô Lăng vẫn thấy nàng thật sự khác yêu thích thôi.

"Lần ngoài quá gấp, quên mất một chuyện..." Tô Lăng chậm chạp mở miệng.

"Chuyện gì?" Trình Diệc Nhiên hiếu kỳ.

"Ta hẳn nên đến gặp hiệu trưởng một ." Tô Lăng trầm ngâm, chuyện thể quyết định , nhưng để phụ mẫu nàng .

Trình Diệc Nhiên đang trả lời, chợt bên ngoài : "Điện hạ, Trình công tử, Triệu thái y đến ."

Hai mắt Trình Diệc Nhiên sáng lên, vội vàng trả lời: "Mau mời ."

Triệu thái y vác theo hòm thuốc nhanh chóng bước . Giờ đang là mùa hạ, mặt Triệu thái y còn đang lấm tấm mồ hôi. Vẻ mắt ông vô cùng lo lắng: "Điện hạ cảm thấy thế nào?"

Trình Diệc Nhiên tránh sang một bên, vội : "Thân thể ngài nóng lên, thái y mau thử."

Triệu thái y bước đến, khi kiểm tra sắc mặt Tô Lăng xong thì cẩn thận tỉ mỉ bắt mạch cho .

Trình Diệc Nhiên bên cạnh, thấy sắc mặt ông vẻ nghiêm trọng, trong lòng cũng tránh lo lắng. Nàng đó dám phát tiếng động sợ sẽ phiền Triệu thái y.

Một lúc lâu, Triệu thái y thu tay về, thở phào một rõ ràng. Ông vẫn còn lo lắng, hỏi thêm vài câu: "Ngoại trừ cả nóng bừng, mệt rã rời thì ngài còn cảm giác nào nữa ? Ví dụ như buồn nôn đau bụng?"

Tô Lăng lắc đầu: "Không , chỉ cảm thấy mệt mỏi buồn ngủ thôi."

"Điện hạ phát sốt , kê một thang thuốc, uống thuốc ngủ một giấc, chờ nhiệt độ dịu xuống là thôi." Triệu thái y thở phào một , sắc mặt cũng thả lỏng hơn.

Nguyên một đoạn đường , ông lo lắng chờ đợi, tin thể nhị Điện hạ phát sốt, trong lòng ông thầm . Sau khi địa chấn và thiên tai qua khỏi thường dễ dịch bệnh. Nếu nhị Điện hạ nhiễm dịch bệnh thì thực sự to lớn. Không đến chuyện nhiều bách tính nơi nhiễm bệnh lây lan thế nào, chỉ nhị Điện hạ chuyện gì đó thôi thì cái mạng ông đủ để bồi thường.

Nhị Điện hạ chính là huyết mạch hoàng gia duy nhất hiện nay.

Ông thật sự dám tưởng tượng.

Vẫn may, vẫn may đó chỉ là phát sốt bình thường.

"Vậy ngài mau chóng kê thuốc trị bệnh ." Trình Diệc Nhiên xong cũng yên tâm phần nào. Nếu thái y chắc sẽ chuyện gì lớn.

Triệu thái y cân nhắc kỹ lưỡng mới kê một phương thuốc, đưa cho dược đồng bốc thuốc. Ông Trình Diệc Nhiên, nhẹ giọng : "Thân thể Trình công tử gì đáng ngại chứ?"

Trình Diệc Nhiên chút kinh ngạc, nàng lắc đầu: "Không , mỗi ngày đềDiệc Nhiênống thuốc do mấy vị thái y kê."

Tô Lăng bỗng nhiên mở miệng: "Ta cũng uống."

Trình Diệc Nhiên đầu đưa mắt , Tô Lăng thấy thì cong khóe môi lộ bộ dạng tươi vô tội với nàng. Trình Diệc Nhiên giật , nhanh chóng dời mắt chỗ khác.

Đợi đến khi dược đồng bốc thuốc trở về, hầu cận của Tô Lăng liền sắc thuốc dựa theo những gì Triệu thái y căn dặn kỹ càng mà . Đợi đến khi thuốc sắc xong thì bưng đến mặt Tô Lăng.

Lúc Trình Diệc Nhiên mới cho một chiếc khăn mặt khác.

Thị vệ Vương Kính thường xuyên theo bên cạnh Tô Lăng thấp giọng báo tình hình trong thành: "Mọi chuyện hôm nay đều bình thường. Bùi viên ngoại xin gặp điện hạ một ..."

"Bùi viên ngoại?" Hai mắt Tô Lăng lóe lên, "Là vị thiện nhân chủ động bố thí cháo ?"

Vương Kính gật đầu: "Dạ." Hắn ngừng một chút, tiếp: "Còn , đó điện hạ dặn dò tìm , nay cũng tìm , ngay Lưu gia trang ở phía thành đông."

"Địa chấn ..."

"Trong nhà thương vong." Vương Kính vội , "Phòng ốc cũng kiên cố, chịu ảnh hưởng gì lớn. Trước khi điện hạ đến Thục Trung, gia chủ nhà cũng thường xuyên hưởng ứng theo lời kêu gọi của Trần đại nhân mà giúp đỡ các vị hương ..."

Hai mắt Tô Lăng nheo : "Ta ."

"Thuộc hạ xin cáo lui."

Trình Diệc Nhiên thấy hai họ đang bàn chính sự bèn tự nhận lấy chén thuốc. Đợi khi Vương Kính khỏi, nàng mới : "Uống thuốc , nhanh một chút."

Tô Lăng nàng: "Nóng ?"

"Không nóng, nhiệt độ đủ."

Tô Lăng : "Cả chẳng còn sức, nếu ..."

Trình Diệc Nhiên chậc chậc hai tiếng: “Chẳng còn sức? Vừa nãy lúc bắt lấy tay sức đấy, nhưng bây giờ ngay cả sức nâng cái chén cũng ?"

Vốn dĩ nàng chỉ phản bác lý do thoái thác "Chẳng sức" của Tô Lăng nhưng đến khi lời khỏi miệng càng lúc càng giống như cường điệu chuyện bắt lấy tay nàng. Nàng thẹn vội nên trực tiếp cầm lấy chén thuốc nhét tay : "Cầm lấy cho chắc, nhanh uống xong thuốc là ."

Tô Lăng nàng như chút dở dở : "DIỆC NHIÊN."

rốt cuộc vẫn cầm chặt lấy chén thuốc.

"Trước tiên uống thuốc , lấy cho ít đồ." Trình Diệc Nhiên căn phòng sát vách. Nàng nhớ trong bọc hành lý, mẫu bỏ cho nàng ít kẹo mạch nha. Không đến hôm nay thể ăn nữa .

Đợi đến khi nàng lấy kẹo mạch nha trở phòng Tô Lăng thì chén thuốc thấy đáy. Nàng đưa kẹo mạch nha gói bằng giấy dầu cho Tô Lăng: "Nếu sợ đắng thì ăn một chút ."

"Ăn kẹo cũng vô dụng." Tô Lăng nhẹ giọng .

"Vậy cái gì mới tác dụng?"

"Nàng chuyện với một chút là sẽ đỡ hơn thôi." Tô Lăng khẽ, sắc mặt vô cùng nghiêm túc.

Hôm nay đầu chút hỗn loạn, những lời bình thường cách nào khỏi miệng nay gì cản .

Trình Diệc Nhiên thấy thì mặt đỏ đến tận mang tai, may mà nàng bôi đen hai gò má nên cũng rõ ràng. Nàng vội : "Huynh uống thuốc thì nên ngoan ngoãn nghỉ ngơi, đừng quậy phá. Dù cũng thích ăn kẹo, ăn nữa là ."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-sach-ta-thanh-doi-voi-nam-chinh-phan-dien/chuong-100.html.]

Bình thường Tô Lăng chuyện luôn vô cùng lịch sự, cũng hết sức quy củ lễ độ, nhưng khi sốt chuyện trở nên thiết như chứ. Cậu như khiến tim nàng dường như bắt đầu đập nhanh hơn .

Trong lòng nàng thầm dưỡng bệnh cho thật , lúc khác hãy trêu .

Lại đổi thêm một khăn chườm nữa, Trình Diệc Nhiên nhẹ giọng : "Uống thuốc sẽ bắt đầu buồn ngủ, phiền nữa, yên tâm ngủ một giấc đến khi tỉnh sẽ thấy hơn nhiều. Được ——" nàng chợt nghĩ tới một chuyện: "Huynh ngủ lúc ban ngày cần đèn ?"

Tô Lăng khẽ giật , ý dâng lên trong đáy mắt. Cậu chậm chạp lắc đầu.

Cái lắc đầu của Tô Lăng cũng khiến khăn chườm trán lắc lư theo.

Trình Diệc Nhiên vội la lên: "Huynh đừng lộn xộn nữa ?" Nàng khẽ thở dài, giọng cực kỳ nhỏ: "Huynh xem lớn như ..."

Bộ dạng vẻ lớn của Trình Diệc Nhiên khiến Tô Lăng cảm thấy buồn . Một phần là do phát sốt, hai là do uống thuốc nên nhanh Tô Lăng liền buồn ngủ, ý thức bắt đầu trở nên mơ hồ.

Trình Diệc Nhiên thấy Tô Lăng dần dần yên tĩnh cũng nhẹ nhàng bước ngoài đóng cửa .

Hôm nay thể Tô Lăng khỏe nên nàng cũng tiện quá xa, chỉ vòng vòng trong trạch viện Chu gia.

Trong ngoài Chu gia đều thị vệ theo từ trong cung canh gác, thủ vệ nghiêm ngặt, an vô lo.

Giang Thị Lang nhị điện hạ nhiễm bệnh nhẹ nhưng rốt cuộc cả vẫn luôn bận rộn ngừng, trong lúc vô tình đụng thư đồng của nhị Hoàng tử.

Trình Diệc Nhiên sơ qua một , cùng : "Vừa nãy Triệu thái y đến, khi uống thuốc thì ngủ ."

Giang Thị Lang gật đầu một cái: "Trình công tử, nhị Điện hạ cụ thể khi nào chúng hồi kinh ?"

Trình Diệc Nhiên thành thật trả lời: "Điện hạ chỉ xong việc ở đây sẽ về."

"Ừ." Giang Thị Lang trầm ngâm, "Thân thể điện hạ đáng giá ngàn vàng, khi giúp đỡ nạn dân xong nên sớm về kinh mới đúng, miễn cho Hoàng thượng và nương nương nhớ mong."

Khóe miệng Trình Diệc Nhiên kéo lên, thêm nữa.

Biết nhị Điện hạ đang nghỉ ngơi, Giang Thị lang cũng tiện phiền. Ông thêm vài câu với Trình Diệc Nhiên tiếp tục bận việc.

Hôm nay vì chuyện của Tô Lăng mà Trình Diệc Nhiên cũng bận rộn hơn nửa ngày trời, lúc bụng đói kêu vang, nhưng nàng ăn lắm vì thế chỉ miễn cưỡng ăn vài thứ về phòng Tô Lăng.

Động tác của nàng hết sức nhẹ nhàng nhưng mới đẩy cửa bước thì Tô Lăng mở mắt.

Đến khi thấy đến là nàng, khép mắt tiếp tục nghỉ ngơi.

Trình Diệc Nhiên ngay cửa sổ mặt Tô Lăng, nàng cẩn thận đánh giá, thấy sắc mặt còn đỏ như lúc nãy cũng thoáng yên tâm hơn một chút. Nàng lấy khăn chườm xuống, đưa tay lên sờ thử nhiệt độ.

Tô Lăng chợt mở mắt . Cậu tay nhanh lẹ, trực tiếp bắt lấy tay nàng kéo về phía .

Trình Diệc Nhiên đề phòng, thể lảo đảo, xém chút nữa ngả trong lồng n.g.ự.c .

Tay nàng chống lên mép giường mới thể ngay ngắn , nàng vội thẹn: "Là mà..."

Tô Lăng thầm, là nàng. Hai mắt khép , chậm chạp buông tay nàng .

Trình Diệc Nhiên thẳng lên, nàng hít sâu một , cố để trở bình thường hoảng loạn —— Hai chuyện lịch sự, cứ ở chung là . Tô Lăng như chính là đang trêu chọc nàng mà!

Ai bằng hữu hả?

Trình Diệc Nhiên ho khan một tiếng, cố vẻ tự nhiên, : "Ta thấy thể thật sự giảm sốt, phòng bếp nấu chút cháo, tương đối thanh đạm, để mang một ít qua đây cho . Tuy hạ sốt nhưng vẫn tĩnh dưỡng cho thật ."

Tô Lăng chỉ lẳng lặng nàng, trong mắt chứa đầy ý : "Nàng cứ quyết định là ."

"Vậy cứ quyết định như thế ."

Thân thể Tô Lăng khỏe, cũng chỉ thể ăn nhẹ.

Hai ngày tiếp theo, Trình Diệc Nhiên quản lý vô cùng nghiêm chuyện ăn uống, thuốc thang của Tô Lăng. Cho đến khi Triệu thái y tuyên bố khỏe , Trình Diệc Nhiên mới thực sự yên tâm.

Trong lòng nàng thầm , đây tố chất chăm sóc khác.

mà, trong mắt ngoài, nhị Hoàng tử nhiễm bệnh nhẹ thì thư đồng quan hệ thiết cẩn thận chăm sóc là chuyện hợp tình hợp lý. trong mắt gia chủ Chu gia Chu đại thiện nhân, chuyện khiến ông cảm thấy bất an.

Tô Lăng tĩnh dưỡng hai ngày, thể cũng khỏe . Chiều ngày hôm đó, đang bàn bạc ngày trở về kinh với Giang Thị lang và Trình Diệc Nhiên chợt báo Chu đại thiện nhân cầu kiến.

Mấy họ tạm dừng câu chuyện, mời Chu đại thiện nhân .

Chu đại thiện nhân tuổi năm mươi, mặt mũi trời sinh hiền lành, giống một lương thiện. Hắn đơn giản biểu đạt ý tứ hỏi thăm nhị Hoàng tử một chút, đó uyển chuyển đến ý đồ đến đây của : "Mấy ngày nay, điện hạ và chư vị đại nhân chủ trì cứu trợ thiên tai, tận hết sức lực giúp đỡ bách tính Thục Trung. Tiểu nhân cùng bách tính Thục Trung đều vô cùng cảm kích. Bách tính ăn, mặc, chỗ ở mới là nhờ các vị… Tiểu nhân định đêm mai chuẩn rượu nhạt trong phủ, khẩn cầu chư vị thể thu xếp công việc, bớt chút thì giờ đến phủ một chuyến."

—— Thật lúc đầu cũng cảm thấy bản thật sự là một chủ nhà tận tình. thứ nhất do phận của thích hợp, thứ hai chuyện cứu trợ thiên tai là chuyện lớn, dám mấy chuyện râu ria ngay lúc đang chuyện quan trọng cần , chẳng may xảy chuyện gì sẽ .

thời gian gần đây, tình hình thiên tai cũng khống chế, tất cả chuyện dần quỹ đạo vốn . Hắn đoán mấy nhị Hoàng tử khả năng sẽ sớm rời khỏi đây. Bọn họ vẫn luôn ở Chu trạch, gia chủ là vẫn thực sự chiêu đãi bọn họ một bữa chính thức nào. Trong lòng cảm thấy bất an thôi.

Lẽ chuyện chủ động cung cấp nơi ở là một chuyện . nếu vì chiêu đãi chu mà biến khéo thành vụng thì quả thật cái bù nổi cái mất.

Tô Lăng và Giang Thị lang đưa mắt , khi hội ý mới trả lời: "Đa tạ Chu đại thiện nhân cung cấp chỗ ở, vốn dĩ chúng nên mở tiệc chiêu đãi ngươi mới đạo. Chỉ là đoạn thời gian vội vàng cứu trợ thiên tai nên vô tình bỏ qua nhiều chuyện, vẫn mong Chu đại thiện nhân lượng thứ. Nay chuyện nơi , ít ngày nữa điện hạ sẽ hồi kinh, bằng ngày mai bọn chủ, nhưng vẫn cần mượn quý phủ nơi tổ chức..."

Lời ông còn dứt thì Chu đại thiện nhân lộ vẻ sợ hãi: "Sao tiểu nhân dám để các vị hao tâm tổn sức? Điện hạ và các vị đại nhân đến đây cứu trợ thiên tai quả thật là vì bách tính Thục Trung, nay đại nhân như quả thật là g.i.ế.c c.h.ế.t tiểu nhân..."

Tô Lăng than nhẹ một tiếng: "Vậy theo ý của ông ."

Chu đại thiện nhân mới lộ mặt vui mừng, hành lễ xin cáo lui.

Lúc Tô Lăng mới sang với Giang Thị lang: "Đoạn thời gian chúng ở Chu gia sử dụng bao nhiêu ngân lượng, ngươi cho tính toán một lượt để trả cho ."

Giang Thị lang gật đầu: "Điện hạ . Vậy chúng bắt đầu thu xếp về kinh thành?"

Tô Lăng thoáng qua Trình Diệc Nhiên, trầm ngâm: "Bắt đầu .". Cậu chuyển sang Trình Diệc Nhiên, nhẹ giọng : "Nàng hãy về nghỉ sớm, ngày mai theo đến thành đông một chuyến.”

Trình Diệc Nhiên cũng hỏi nhiều, trực tiếp .

Sáng sớm hôm , khi Trình Diệc Nhiên chải đầu rửa mặt xong, dùng chút đồ ăn sáng, cùng với Tô Lăng về phía thành đông.

Hôm nay những con đường phá hủy khôi phục ít. Xe ngựa chậm rãi chạy, dường như thể mơ hồ thấy giọng râm ran bên ngoài xe.

Trình Diệc Nhiên vén một góc rèm xe lên phía ngoài, quan sát biểu tình sinh động trong biển bận rộn.

Lúc nàng mới hỏi Tô Lăng: "Hôm nay đến thành đông ?"

Lúc mới đến đây, nàng từng đến thành đông với Tô Lăng, cả hai cùng những mảng ruộng lớn hủy hoại.

Hiện nay triều đình miễn thuế một năm, phân phát cả tiền bạc và lương thực.

Vậy nên bây giờ đến xem hoa màu trồng ?

Tô Lăng khẽ một tiếng: "Không nguyên do mà cũng dám theo ? Cũng sợ lừa nàng mang bán ?"

Trình Diệc Nhiên còn lâu mới tin lời đùa giỡn của : "Ta còn lâu mới tin sẽ bán ."

Tô Lăng thu ý : "Dẫn nàng gặp một ."

"Hả? Ai ?" Trình Diệc Nhiên chút hứng thú.

"Có thể coi như một họ hàng xa của ?" Tô Lăng sâu kín .

"Họ hàng xa?" Trình Diệc Nhiên mở to mắt, suy nghĩ tới lui mấy . Nàng Thục Trung bên phủ của vị hoàng quốc thích nào đó. Về phần vị Thục Vương đất phong là nơi Thục Trung , phủ của ông cũng ở gần đây. Nàng bỗng nhiên bừng tỉnh, thấp giọng : "Là mẫu của ..."

Tô Lăng rũ mắt: "Cũng thể coi như một vị đường cữu của ."

Từ nhỏ Tô Lăng cố hương mẫu ở Thục Trung, lúc mẫu tiến cung, trong nhà vẫn còn một ấu . Sau Tô Lăng cho tìm hiểu qua, vị tiểu cữu cữu mà từng gặp mặt còn nhân thế vài chục năm . Thân nhân của mẫu ở Thục Trung cũng chỉ còn một vị đường bà con xa.

Giọng Tô Lăng nhẹ: "Ta chỉ thấy ông một chút, chỉ một chút thôi."

Vị đường của mẫu chung tằng tổ phụ với mẫu , vốn cũng thể coi là quá gần. Lại thêm nhiều năm liên hệ, Tô Lăng nghĩ chỉ một chút, xem căn nhà của mẫu một chút thôi.

Trình Diệc Nhiên cầm tay , cũng thấp giọng : "Vậy thì một cái."

Xe ngựa từ lúc nào khỏi thành, chạy đến Lưu gia trang phía thành đông.

Tô Lăng cầm ngược tay nàng, chút buồn , trong lòng cảm thấy ấm áp. Dường như nàng dễ nảy sinh thương tiếc đồng tình với , lẽ đại khái là do cô nương gia tương đối nhẹ chăng?

Đang lúc Tô Lăng xuất thần chợt thấy tiếng động lạ.

Một vật gì đó bao bọc trong tiếng gió rít gào lao tới.

Trong lòng Tô Lăng khẽ run, nhanh như chớp mà ép bên cạnh xuống đáy xe.

Biến cố xảy quá nhanh, Trình Diệc Nhiên chỉ kịp khẽ  "A" một tiếng, còn phản ứng kịp thì thấy một màn mưa tên xuyên qua màn xe màu xanh, bay sượt qua thể Tô Lăng, trực tiếp cắm vách thùng xe.

 

Nguy hiểm thật.

Minh vệ, ám vệ bên ngoài hô lên: "Điện hạ cẩn thận."

Loading...