Xuyên sách ta thành đôi với nam chính phản diện’’ - Chương 192
Cập nhật lúc: 2024-07-02 10:57:09
Lượt xem: 73
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1B8nPQWmqZ
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Mộc Trường Thanh mím chặt môi, cau mày, một lúc lâu mới : “Ngươi còn cái gì để trả? Ngươi ăn, mặc, dùng, đều là của Mộc gia, ngươi lấy cái gì để trả?”
“Ngươi --” Mộc Phù Dung chán nản, thể nào phản bác.
, chi phí ăn mặc của nàng, bộ đều lấy từ Mộc gia.
“A?” Mộc Trường Thanh từng bước tiến về phía , “Trương Phù Dung, ngươi tới tìm , chính là bởi vì Lý Tam Lang? Bởi vì Lý gia từ hôn, ngươi liền tới tìm ?”
Hắn tiến một bước, Mộc Phù Dung liền lui về phía một bước, trong mắt nàng ngậm nước mắt, hàm răng khẽ cắn đôi môi đào, một lời, chỉ hung hăng mà chằm chằm .
“Có ngươi cảm thấy hủy hoại hôn sự của ngươi ?” Mộc Trường Thanh lạnh, “Lý gia cái gì ? Nếu thật sự như , sẽ ghét bỏ ngươi, thuận nước đẩy thuyền hủy bỏ hôn ước...”
“Ngươi, ngươi...” Mộc Phù Dung nghĩ, nàng bao giờ hận một đến như .
“Ngươi như gì? Chẳng lẽ sai ?” Mộc Trường Thanh bỗng nhiên cảm thấy ánh mắt của nàng thật chói mắt, dùng tay che khuất đôi mắt nàng, qua loa , “Ngươi tới tìm khởi binh vấn tội, còn hỏi ngươi tội ! Ngươi khắc c.h.ế.t phụ ngươi , ngươi còn khắc c.h.ế.t tổ mẫu và ! Ngươi nợ nhà chúng , ngươi nên ở nhà chúng khom lưng cúi đầu cả đời, ai cũng thể phá họa!”
Lời của như những mũi tên nhọn đ.â.m n.g.ự.c nàng, cuối cùng Mộc Phù Dung nhịn nữa, nước mắt vỡ đê, nàng lấy tay áo che mặt, cúi đầu nhanh.
“A, Trương Phù Dung...”
Nàng thấy gọi nàng ở phía , chỉ coi như thấy, cũng đầu .
Mộc Phù Dung mười ba tuổi, là độ tuổi như hoa, nhưng cảm thấy cuộc đời tẻ nhạt. Nàng trở phòng, mở hộp trang điểm , nghiêm túc mà trịnh trọng vẽ mi tô môi cho chính .
Trong gương nàng tuổi trẻ xinh , vẫn còn nét trẻ con, giữa mày thoáng hiện nét u ám cách nào che lấp. Nàng nghĩ, nàng tồn tại như , cũng chẳng ý nghĩa gì. Còn bằng...
“Cô nương, lão gia tìm nàng đấy.” Bỗng nhiên nha tiến .
“Hả?” Mộc Phù Dung ngẩn một hồi lâu, mới phản ứng . Nàng lên, nhẹ nhàng gật đầu, “Ta .”
Nàng điều chỉnh tâm trạng một chút, gặp kế phụ Mộc Định.
Mộc Định quá bốn mươi tuổi, nhưng tang mẫu, tang tử, tang thê, liên tiếp ngừng đả kích khiến ông thoạt già nhiều. Ông thuận tay chỉ ghế dựa: “Phù Dung , con.”
“Vâng ạ.” Mộc Phù Dung kế phụ gọi đến đây chuyện gì, thành thành thật thật xuống.
“Việc Lý gia từ hôn, con cũng cần khổ sở.” Mộc Định dịu dàng , “Con là một cô nương , là Lý gia bọn họ mắt. Chờ con để tang xong, tương lai tìm một gia đình khác cho con, con cũng đừng trách Trường Thanh, trong lòng nó cũng chịu nổi, dạy dỗ nó...”
“Phụ ...” Mộc Phù Dung nghẹn ngào.
“Hiện tại nhà chúng rơi rớt tan tác, chỉ tỷ các con, chừng ngày nào đó theo mẫu con. Hai các con là cận nhất, giúp đỡ lẫn .” Mộc Định ho khan một tiếng, “Mấy năm nay, đối với con ...”
“Không , phụ , đối với con .” Cuối cùng Mộc Phù Dung cũng ngăn nước mắt, ngừng rơi xuống. Nàng duỗi tay lau, nức nở , “Phụ , đối với con , mấy năm nay con vẫn luôn cảm kích.”
Đã gần mười năm, tuy rằng kế phụ đối xử đặc biệt với nàng, nhưng cũng bao giờ khắt khe đối với chi phí ăn mặc của nàng. Có khi Mộc Trường Thanh khi dễ nàng, mẫu Vương thị của nàng dạy nàng nhẫn nại, hoặc là trách cứ nàng , mà Mộc Định cũng sẽ quát lớn, dạy dỗ Mộc Trường Thanh vài câu. -- Kế phụ Mộc Định xem là duy nhất trong gia đình sẽ trút giận nàng. Không cần ông là vì điều gì.
Nghĩ như , nàng cảm thấy chút cận cũng cảm thấy áy náy với kế phụ.
Mộc Định xua xua tay: “Trường Thanh chiều hư, nghĩ nó lớn lên thì , ai ngờ lớn như , vẫn gì.” Ông , từ trong lòng móc một vật: “Cái cho con, cất kỹ .”
Mộc Phù Dung tiến lên tiếp nhận, liếc mắt một cái, vô cùng sửng sốt: “Phụ !”
“Ngân phiếu con giữ cho bản dùng.” Mộc Định , “Đừng cho Trường Thanh .”
“Phụ ...”
Mộc Phù Dung cảm thấy bản thật vô dụng, nàng vốn dĩ quyết định tự sát theo mẫu . khi kế phụ chuyện với nàng, cùng nàng nhớ những hồi ức về mẫu , ý nghĩ tự sát của nàng cứ thế biến mất.
Nàng nghĩ, ít nhất vì kế phụ, nàng sống lâu một chút, thể để Mộc gia ngắn ngủn hai năm thêm một cái quan tài nữa.
Mộc Phù Dung thử phớt lờ Mộc Trường Thanh. Trong lúc nàng giữ đạo hiếu với mẫu , chuyên tâm sách.
Năm nàng mười bốn tuổi , Hoàng đế mở Bác Học Hoành Từ Khoa. Cùng năm, sứ thần Hồ Chử tới chơi, đều sĩ tử đầu bảng Bác Học Hoành Từ Khoa là Trình Diệc Nhiên cô nương.
Hoàng đế mặt rõ, nữ tử cũng thể tham gia khảo thí Bác Học Hoành Từ Khoa. Hoàng đế còn phong Trình Diệc Nhiên Giáo thư lang của Sùng Văn Quán. Đây là nữ quan chân chính đầu tiên của Đại Chu. Trong kinh thành ít cũng cho nữ nhi sách.
Cùng năm , thư viện Sùng Đức bắt đầu chính thức tuyển nhận nữ học sinh, nhưng cũng nữ tử đến sách.
Mộc Phù Dung cũng nghĩ đến chính sẽ trở thành học sinh nữ đầu tiên của thư viện Sùng Đức.
Năm mười lăm tuổi, Phương vẫn luôn dạy dỗ bọn họ về quê. Thân thể Mộc Định chuyển biến hơn một chút, một ngày ông chợt hứng thú, kiểm tra nhi tử, phát giác học thức của nhi tử thật sự hữu hạn, còn bằng kế nữ.
Mộc Định giận dữ, nghĩ nghĩ, quyết định đưa Mộc Trường Thanh đến thư viện Sùng Đức.
Mộc Phù Dung âm thầm thở một , nghĩ thầm, đến thư viện Sùng Đức cũng , thư viện Sùng Đức quản nghiêm, mỗi tháng chỉ thể về nhà hai .
Mộc Trường Thanh , với phụ , thể đến thư viện Sùng Đức chăm chỉ sách, nhưng tiền đề là, Mộc Phù Dung cùng.
Mộc Định lúc đầu , nhưng thấy thái độ nhi tử vô cùng kiên quyết, ông liền đồng ý. Ông suy nghĩ, dù lâu như , thư viện Sùng Đức cũng cô nương nào sách, bọn họ nhất định sẽ nhận Phù Dung. Đến lúc đó thư viện Sùng Đức nhận, thể trách ông.
Ông nghĩ như , âm thầm tiết lộ một ít để Mộc Phù Dung .
Mộc Phù Dung ban đầu cho rằng thể thoát khỏi Mộc Trường Thanh, nghĩ kế phụ đồng ý. Nàng trong lòng khó chịu, nhưng nên thế nào mới .
“Ngươi cho rằng thư viện, liền quản ngươi?” Mộc Trường Thanh hừ lạnh một tiếng, “Ngươi trốn thoát . Ta thư viện sách, ngươi cũng cùng !”
“...” Mộc Phù Dung chỉ đưa mắt , cũng lời nào.
Dáng vẻ của nàng khiến Mộc Trường Thanh cáu kỉnh. Hắn tiến sát nàng, đè thấp thanh âm: “Ngươi đừng như ! Có thấy ? Không thể như !” Hắn chút tức hộc máu: “Ngươi đừng nghĩ chạy thoát khỏi , cũng đừng nghĩ gả chồng. Trương Phù Dung, ngươi chỉ thể là của ! Đời , chỉ thể là của !”
Mộc Phù Dung kinh hãi, thể tin nổi mà , nghi ngờ chính lầm. Nàng hé miệng, hàm răng va phát ken két: “Ngươi cái gì?”
Rõ ràng trời lạnh, nàng rùng .
Hắn khi dễ nàng mười năm còn đủ, còn cả đời?
Trên mặt Mộc Trường Thanh thoáng hiện vẻ chán nản, phất phất tay áo: “Người mang mệnh Thiên sát cô tinh như ngươi, ngươi còn khắc ai?” Hắn nhanh chóng rời .
Để Mộc Phù Dung kinh sợ mà khó chịu.
Ngày tiếp theo bọn họ thu thập hành lý thư viện Sùng Đức, Mộc Phù Dung một lời. Nàng nghĩ, nàng nghĩ biện pháp, cách thật xa. Nàng nhất định cách thật xa.
Mộc Phù Dung vốn còn đang nghĩ biện pháp đến thư viện, thừa dịp Mộc Trường Thanh ở nhà, nàng cầu kế phụ, tìm một nơi khác. -- Lấy cớ mẫu và Trường Vinh mất sớm, nàng lóc thảm thiết, hẳn là kế phụ sẽ đồng ý ?
Thế nhưng tới thư viện Sùng Đức , Mộc Phù Dung tìm một biện pháp khác.
Muốn thư viện Sùng Đức, bắt buộc thông qua bài kiểm tra nhập học. Kiểm tra, nàng sợ. mà Mộc Trường Thanh thì chắc.
Có kết quả kiểm tra, thư viện Sùng Đức nhận nàng, nhưng Mộc Trường Thanh thì cự tuyệt ngoài cửa.
Trình phu tử cao giọng hỏi nàng: “Học sinh Mộc Phù Dung, trò nguyện ý đến thư viện Sùng Đức sách?”
Nàng lớn tiếng trả lời: “Học sinh nguyện ý! Học sinh nguyện ý!”
Sao chứ? Nàng mơ cũng tránh thật xa. Ở thư viện sách, tuy trốn một đời, nhưng nhất thời vẫn thể.
Ở thư viện Sùng Đức một tháng, đối với Mộc Phù Dung mà , vui sướng bất an. Có thể rời khỏi Mộc Trường Thanh, thật là . nàng lo lắng khi nào Mộc Trường Thanh tìm tới, đến lúc đó thế nào, nàng cũng .
Bạn học trong thư viện tồi, phu tử cũng . Lúc nàng vẫn luôn ở nội trạch, thế giới bên ngoài như thế nào. Ở chỗ , nàng học nhiều, trở thành bạn với thiên kim nhà Chu Thái phó Chu Lệnh Nguyệt.
Mộc Phù Dung trốn tránh, tận lực thèm nghĩ đến Mộc Trường Thanh. nhanh tới cửa ải cuối năm, thư viện nghỉ.
Bạn cùng phòng Chu Lệnh Nguyệt mời nàng đến Chu gia khách, nàng vẫn luôn do dự, quyết định . mà đến Chu gia bao lâu, Mộc gia liền phái tới đón, là kế phụ Mộc Định bệnh.
Mộc Phù Dung cách nào, đành theo về nhà.
Mộc Định xác thật bệnh, chẳng qua nghiêm trọng lắm. Khi Mộc Phù Dung phụng dưỡng thuốc thang, Mộc Định lặng lẽ hỏi nàng: “Sao trở về nhà? Là Trường Thanh bắt nạt con ?”
Nhìn khuôn mặt kế phụ, Mộc Phù Dung nên thế nào, chỉ nhẹ giọng : “Là tiểu thư nhà Chu Thái phó mời con đến khách. Phụ , , cô nương trong thư viện nhiều lắm, con ở cùng một học xá với Chu tiểu thư. Nàng nhiệt tình...”
Mộc Định gật gật đầu: “Ừ, Trường Thanh gần đây cũng tiến bộ, nghiêm túc sách hơn lúc .”
Mộc Phù Dung lời nào, một lát mới : “Phụ , maDiệc Nhiênống thuốc , uống là lạnh mất.”
Nàng nghĩ, Mộc Trường Thanh nỗ lực sách? Hắn đến thư viện Sùng Đức cũng . Tuy rằng khả năng là phu tử khó dễ , nhưng chính cũng thật.
Cách năm mới càng ngày càng gần, trong lòng Mộc Phù Dung cũng càng thêm bất an. Nàng trở về mấy ngày nay, vẫn luôn phụng dưỡng bên , khi thấy Mộc Trường Thanh, ánh mắt nàng vô cùng kỳ lạ, tựa như lửa, như băng, khiến nàng rét mà run.
Bệnh của Mộc Định gì trở ngại, dưỡng mấy ngày khá lên .
Mộc Phù Dung lặng lẽ thở một . Ba mươi tháng chạp, nàng mới phòng, còn khép cửa, Mộc Trường Thanh liền đẩy cửa mà , thuận tay đóng chặt cửa.
“Ngươi, gì đấy?” Giọng của Mộc Phù Dung phát run.
“Ngươi gì?” Mộc Trường Thanh trầm mặt, “Ngươi giỏi trốn ? Ngươi trốn đến nơi nào?”
Sợ hãi từ sâu trong nội tâm khiến cả Mộc Phù Dung run rẩy, nàng ngừng lui về phía : “Ta trốn ngươi, là việc bận, đang bận...”
Mộc Trường Thanh tiến lên một bước, giam nàng trong ngực, dường như chỉ như nàng mới trốn thoát: “Nửa năm, thư viện, ngươi nửa năm cũng về nhà một ? Còn trốn , ngươi thật cho rằng là đồ ngốc? Nếu phụ bệnh, ngươi sẽ trở ?”
Mộc Phù Dung tránh , năng lộn xộn: “Không , là bận bài tập ở thư viện..."
Nàng còn dứt lời, cằm mạnh nâng lên: “Ngươi mắt mà , ngươi dám , ngươi trốn ?”
Mộc Phù Dung hai mắt đẫm lệ, tầm mắt chút mơ hồ, sợ hãi bao phủ cả nàng. Nàng nên thế nào mới : “Ta, ...”
Trên môi chợt lạnh, Mộc Phù Dung ngẩn một hồi, một lúc lâu mới ý thức xảy chuyện gì, hai mắt trợn tròn, cả cứng đờ.
Sợ hãi, bất lực, chán ghét...
Hắn như với nàng?
Mộc Trường Thanh nghiến răng nghiến lợi: “Trương Phù Dung, ngươi rốt cuộc lương tâm ?”
Hắn cúi đầu hôn lên má cô, Mộc Phù Dung lấy sức lực từ đẩy , xoay , mở cửa, cất bước chạy .
Nàng nghiêng ngả lảo đảo chuồng ngựa, tìm một con ngựa, rời khỏi Mộc gia, đường buông tha ngựa thuê xe ngựa, thẳng đến thư viện Sùng Đức ngoài ngoại ô.
Nàng chạy trốn đến xa.
Sao nàng lương tâm chứ? Không lương tâm, hổ rõ ràng là Mộc Trường Thanh.
Nàng tại Mộc Trường Thanh sẽ đột nhiên đối xử với nàng như , là cố ý nhục nhã, vẫn là ngất nàng sẽ thể nào . Nàng chỉ , nàng bao giờ thấy nữa.
May mắn, thư viện Sùng Đức thu nhận nàng.
Ở nơi , nàng thể tạm thời quên phiền não.
Khi Mộc gia nữa cho tới kế phụ Mộc Định sinh bệnh, phản ứng đầu tiên của Mộc Phù Dung đó là: Hắn kiếm cớ nàng trở về hại nàng!
Tác giả lời : Moah moah moah moah moah moah
Mộc Phù Dung yêu cầu chính là một cái dịu dàng săn sóc đãi nàng. “Thích ngươi bắt nạt ngươi”, đối với nàng cũng thích hợp, chỉ đẩy nàng ngày càng xa.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-sach-ta-thanh-doi-voi-nam-chinh-phan-dien/chuong-192.html.]
Chương 193
Sau khi Mộc Phù Dung trở Mộc gia mới phát hiện kế phụ Mộc Định thật sự bệnh nặng. Nàng lo lắng cộng thêm hổ thẹn. Khoảng thời gian , nàng vẫn luôn trốn Mộc Trường Thanh, cũng ít về nhà thăm hỏi kế phụ, bệnh tình của ông nặng thêm từ khi nào, nàng cũng .
Mộc Định so với nàng thấy, càng thêm gầy ốm, ông ốm đau giường, đại đa thời điểm đều hôn mê. Mộc Phù Dung càng thêm đau lòng, nàng ở một bên phụng dưỡng thuốc thang, dám nửa phần chậm trễ.
Chính là khi né qua, Mộc Trường Thanh lạnh giọng hỏi nàng: “Ngươi chịu về? Ngươi tránh nữa?”
Mộc Phù Dung cắn môi , nàng bưng thuốc mới đun, lách qua Mộc Trường Thanh, kéo cánh tay , chén thuốc b.ắ.n vài giọt. Mộc Phù Dung hô nhỏ một tiếng: “Ngươi cái gì đấy?”
“Ta đang chuyện với ngươi đấy! Ngươi điếc ?” Mộc Trường Thanh tức giận.
“Ta mang thuốc cho phụ , ngươi đừng cản trở.” Mộc Phù Dung cúi đầu nghiêng , nàng nhỏ giọng, “Phụ uống thuốc.” Nàng cực nhanh.
Mộc Định cũng chống đỡ bao lâu, khi Mộc Phù Dung về nhà tới nửa tháng, Mộc Định liền qua đời. Trước lúc lâm chung, ông với Mộc Phù Dung: “Nếu Trường Thanh khắt khe với con, con cứ về Trương gia , nương nhờ thúc trong tộc. Ta phụ ruột con, con cũng cần giữ đạo hiếu với , để thúc thúc trong tộc hỗ giúp con tìm gia đình gả .”
Mộc Phù Dung nước mắt rơi như mưa, trong lòng ngũ vị tạp trần. Mười mấy năm qua, kế phụ Mộc Định đối với nàng vẫn luôn nhàn nhạt, nàng thường xuyên khổ sở vì phụ ruột của mất sớm. Mà giờ khắc , nàng mới kinh ngạc phát hiện, kế phụ thể cho nàng một ít che chở cũng vĩnh viễn rời xa nàng.
Sau khi an táng cho Mộc Định xong, Mộc Trường Thanh đột nhiên công việc lu bù. Mộc Phù Dung cố ý tránh né, hai chạm mặt nhiều lắm. mỗi khi gặp mặt, đều gì cả, thường xuyên khinh nhờn nàng, khiến nàng kinh sợ đan xen.
Mấy năm nay sự sợ hãi của nàng đối với Mộc Trường Thanh cơ hồ là khắc xương tủy. Nếu vì giữ đạo hiếu cho phụ , nàng nghĩ nàng chạy xa, bao giờ gặp nữa.
Từ lúc nàng bốn tuổi theo mẫu tiến Mộc gia, nhiều năm từng liên hệ với thúc bá Trương gia, xin thúc bá Trương gia giúp đỡ cũng . khi kế phụ mất, nàng sống với Mộc Trường Thanh, chỉ sợ càng dễ dàng. Khả năng bởi vì nàng từng lặng lẽ bỏ trốn, Mộc Trường Thanh trông giữ nàng càng thêm chặt chẽ. Nàng đến cơ hội khỏi cửa cũng .
Mộc Phù Dung nhớ tới Chu Lệnh Nguyệt cùng học xá với nàng ở thư viện, nghĩ thầm, thế nào mới thể xin giúp đỡ từ Chu nhị tiểu thư.
mà, nàng còn tới kịp xin giúp đỡ, liền phát giác trong nhà chút thích hợp. Rõ ràng đại tang kế phụ qua, Mộc gia liền bắt đầu giăng đèn kết hoa, công việc lu bù hẳn lên.
Mộc Phù Dung kinh hãi, nàng giữ chặt nha dò hỏi: “Rốt cuộc thế ? Lão gia thây cốt lạnh, trong nhà nên thanh thanh tĩnh tĩnh giữ đạo hiếu, đây là náo nhiệt cho ai xem?”
Nha rõ, chỉ hàm hồ : “Tiểu thư vẫn nên hỏi thiếu gia .”
Mộc Phù Dung lấy hết dũng khí tìm Mộc Trường Thanh, mặt mang ý : “Làm ? Nàng tới đúng lúc lắm, đang tìm nàng chuyện.”
“Nói cái gì?”
“Trước lúc lâm chung, phụ vẫn luôn bỏ xuống hai chúng . Mộc gia nhân khẩu thưa thớt, tính toán trong lúc đại tang hôn sự, để phụ ở nơi chín suối cũng đỡ lo lắng.” Mộc Trường Thanh chắp hai tay , nhẹ giọng .
Xưa nay phụ mẫu mất, con cái cần giữ đạo hiếu ba năm, coi như hiếu thuận. cũng nguyên nhân vì di nguyện của trưởng bối, cho nên hỉ sự trong trăm ngày đại tang, an ủi vong hồn. Mộc Phù Dung nghĩ Mộc gia nhân khẩu đơn bạc, hiện giờ chỉ còn độc đinh Mộc Trường Thanh, sớm chút cưới vợ, sinh con nối dõi, mượn cớ di nguyện kế phụ, kế phụ xác thật sẽ trách .
Nàng gật gật đầu: “Cũng .” Thấy hôm nay thái độ của , dũng khí của nàng cũng lớn hơn một chút, lớn mật hỏi một câu: “Là cô nương nhà ai?”
Lời nàng thốt khỏi miệng, thấy sắc mặt Mộc Trường Thanh lập tức đổi. Vẻ mặt vô cùng kỳ quái, ý mặt cũng biến mất thấy, lạnh một tiếng: “Nàng xem là cô nương nhà ai? Trương Phù Dung, nàng còn cưới cô nương nhà ai? Lời với nàng, một câu nàng cũng để trong lòng ? Ngoại trừ nàng , còn cưới ai?”
Mỗi một câu , liền tiến về phía một bước.
Sắc mặt Mộc Phù Dung trắng bệch, ngừng lui về phía , hàm răng nàng chạm , răng rắc, hé miệng, thốt nổi một lời.
“Nàng trốn lâu như , lúc còn trốn đến nơi nào nữa? , thúc thúc Trương gia của nàng cũng đồng ý tham gia hôn lễ . Hôn sự của chúng , cũng coi như là trưởng bối chủ...”
Mộc Phù Dung cả kinh hồn phi phách tán, , cưới nàng! Làm ? Không đến bọn họ là tỷ , chỉ cực kỳ chán ghét nàng, nàng nếu thật sự gả cho , chỉ sợ đời kiếp đều sống sự chèn ép của . Nàng cố gắng tìm giọng của : “Ta là tỷ tỷ ngươi...”
“Tỷ tỷ?” Mộc Trường Thanh lạnh, “Ta họ Mộc, nàng họ Trương, nàng xứng tỷ tỷ ?”
“Thúc thúc sẽ đồng ý.” Mộc Phù Dung lung tung, “Trương gia cũng là dòng dõi thư hương...”
“Dòng dõi thư hương? Dòng dõi thư hương sẽ để cô nương theo tái giá?” Mộc Trường Thanh đè thấp giọng, “Kỳ thật chính là ngầm đồng ý nàng con dâu nuôi từ bé của Mộc gia ? Ta cho thúc thúc nàng mấy đồng tiền, ông vô cùng hài lòng với hôn sự . Mấy năm nay nàng ăn nhà chúng , ở nhà chúng , cũng nên gì đó cho nhà chúng chứ?”
Mộc Phù Dung lui đến thể lui nữa, bức trong góc. Nàng vô cùng sợ hãi, run giọng : “Ta sẽ trả ngươi, thiếu Mộc gia, sẽ trả ngươi.”
“Trả như thế nào? Nàng ăn nhà chúng , dùng của nhà chúng , khắc c.h.ế.t nhiều nhà như , nàng ngoại trừ bản , nàng còn thể lấy cái gì để trả hả?” Mộc Trường Thanh , hôn lên mặt nàng sắc mặt dịu dàng : “Nàng cũng cần bày dáng vẻ , cũng sẽ ăn nàng. Ngày mai chúng thành , về trong nhà chỉ còn hai chúng , nàng cũng đừng khắc c.h.ế.t .”
Mộc Phù Dung tựa hồ thấy gì cả, nàng chỉ cảm thấy nhân sinh thật u ám.
Nàng một cũng còn, mà nàng là mục tiêu tên yêu ma trúng dây dưa với nàng cả đời. Nàng nghĩ, lẽ nàng nên sinh . Có lẽ nàng thật sự là sát tinh, khắc tất cả những bên cạnh .
Phụ còn, mẫu còn, Trường Vinh còn, kế phụ Mộc Định cũng . Mộc Trường Thanh dây dưa với nàng, bắt nạt nàng, nàng còn sống gì nữa? Chẳng lẽ thật gả cho , chịu đựng sự lăng nhục của cả đời ?
Mộc Phù Dung bất giác rùng , nàng nghĩ, thật nàng còn cách nào, nàng lấy mạng nàng trả cho , cũng thôi.
Mộc Trường Thanh tin, xông phòng Mộc Phù Dung, nàng cứu. Nha phát hiện kịp thời, đe dọa đến tánh mạng nàng, nhưng sắc mặt xanh tím, hai mắt đảo, hô hấp vô cùng yếu ớt.
Nàng tự sát!
Kết luận khiến Mộc Trường Thanh kinh sợ, hoảng loạn bực bội. Tại ? Tại nàng như ?
Nhờ phát hiện kịp thời, lão đại phu mời đến y thuật cũng cao minh, một hồi lăn lộn, cuối cùng nàng cũng tỉnh , rót ít thuốc, sắc mặt cũng hơn nhiều.
“Tại thắt cổ? Trương Phù Dung, nàng c.h.ế.t c.h.ế.t sạch sẽ một chút? Làm bộ tịch như cho ai xem?” Mộc Trường bực bội, “Ta cho phép nàng chết, nàng thấy ? Nàng còn nợ Mộc gia chúng , nàng cho rằng nàng c.h.ế.t thì thể xóa bỏ bộ...”
Cổ họng Mộc Phù Dung đau rát, khi dùng thuốc, miễn cưỡng thể . Nàng mấp máy khóe môi, giơ hai ngón tay
Mộc Trường Thanh đến mặt nàng, mới nàng : “Đây là thứ hai...”
Đây là thứ hai nàng lấy mạng trả cho .
Mộc Trường Thanh sửng sốt, bỗng nhiên hiểu rõ ý nàng. Trong mắt tràn ngập vẻ khó tin, còn đau đớn thoáng qua: “Tại ? Trương Phù Dung, tại nàng như ...”
Tại như ? Mộc Phù Dung cũng suy nghĩ. Có lẽ là bởi vì thấy hy vọng.
“Ta cưới nàng, g.i.ế.c nàng, nàng, tại nàng...” Mộc Trường Thanh cắn răng, “Nàng như ? Nàng còn nhớ Lý Tam Lang ?”
Mộc Phù Dung khép hai mắt , chuyện quan hệ gì với Lý Tam Lang chứ? Có đôi khi nàng nhớ đến Lý Tam Lang, cũng chỉ vì nàng cho rằng nàng gả chồng, là thể thoát khỏi Mộc Trường Thanh.
Nàng nhịn mười mấy năm, nhịn tiếp.
Mộc Phù Dung nuốt nuốt nước miếng, cố gắng : “Không Lý Tam Lang, là chán ghét ngươi, Mộc Trường Thanh, chán ghét ngươi.”
Cả Mộc Trường Thanh lảo đảo, mím chặt môi, mặt còn cắt máu.
Nàng... Chán ghét ? Hắn mơ hồ nàng chán ghét . Bởi vì mỗi khi bắt nạt nàng, nàng luôn với ánh mắt oán giận. mà, thì ? Hắn thích nàng là đủ . Hắn thích nàng xoay quanh , lời , bận rộn chuyện của .
Cổ họng Mộc Phù Dung đau đớn kịch liệt, nàng từng chữ từng chữ một, thanh âm thật nhẹ: “Ta thấy ngươi nữa. Nếu chỉ cách c.h.ế.t , mới thể thoát khỏi ngươi, đây...”
Nàng tình nguyện tìm chết.
“Nàng chán ghét cái gì?” Mộc Trường Thanh thẳng tắp mà chằm chằm nàng, phẫn nộ nén giận.
Chán ghét cái gì đây? Mộc Phù Dung trong lúc nhất thời nghĩ tới nhiều, nên từ . Sự chán ghét và sợ hãi của nàng đối với bắt đầu tích góp từ những năm sống chung.
Hắn coi nàng như nha mà sử dụng, động một chút sai khiến, khi còn đánh chửi. Hắn luôn mồm gọi nàng là Trương Phù Dung, thời thời khắc khắc nhắc nhở nàng là một ngoài. Khi còn nhỏ, lúc vui vẻ thì còn cho nàng gương mặt tươi , vui thì móc châm chọc. Nàng còn nhớ rõ bao nhiêu là trong nước mắt. Hắn lúc nào là nàng khắc , nàng nợ Mộc gia, lượt chèn ép lòng tự tôn đáng thương của nàng. Sau khi lớn lên nhiều khinh nhờn nàng. Đặc biệt là, phá hoại hôn ước của nàng và Lý gia, hủy diệt hy vọng của nàng...
Trước nàng vẫn luôn cho rằng, nàng nhẫn nhịn đến khi xuất giá thì ...
Mộc Trường Thanh hai mắt đỏ lên: “Nàng cảm thấy bắt nạt nàng, nàng trả thù ! Nàng bảo bưng rót nước cho nàng! Nàng bắt công khóa cho nàng! Viết phạt mười , hai mươi ! Nàng thể đánh , cho. Nàng chê huỷ hoại hôn sự của nàng, nàng cũng hủy của một . Bây giờ liền tìm mai, cho nàng phá hủy ! Nàng cũng khắc , cũng khắc c.h.ế.t phụ mẫu ! Ta hại nàng gả ngoài , thể cưới nàng, bồi thường cho nàng một hôn sự...”
Mộc Phù Dung nhắm mắt , lời nào. Cổ họng nàng cực kỳ đau. Nàng tự nhủ, như thế. Khi còn nhỏ nàng Mộc gia với phận hổ, nhiều lời , nhiều hành động của Mộc Trường Thanh giống như mũi tên nhọn đ.â.m nàng thương tích đầy . Nàng vẫn luôn thật cẩn thận mà tồn tại, nàng cũng sức lực trả thù , nàng thật sự quá mệt mỏi .
“Nàng thể như , Trương Phù Dung, nàng thể như .” Mộc Trường Thanh lắc đầu, “Nàng cảm thấy , thể sửa. Ta xin nàng. nàng thể đối với như . Nàng thể chán ghét . Bởi vì thích nàng, cưới nàng, để nàng sinh hài tử cho , chúng một nhà ở bên .”
Mộc Phù Dung giật giật khóe miệng: “Xin thì nhất định tha thứ? Thích thì nhất định đáp ?”
Giọng của nàng nhỏ, cũng mặc kệ Mộc Trường Thanh thể thấy , nàng tự với chính : “Ta tin ngươi thích , một chút cũng tin.”
Nàng từ nhỏ mẫn cảm nhút nhát, cũng dám lớn tiếng một câu, nhưng lúc sống nữa, cũng bao nhiêu cố kỵ. Nàng nghĩ, thích một như , sẽ tôn trọng nàng, sẽ săn sóc nàng, sẽ dám lớn tiếng mắng nàng một câu, càng nguyện ý khiến nàng khó chịu buồn bực.
Mộc Phù Dung trở , để ý đến Mộc Trường Thanh nữa.
Nghĩ đến chính còn một con đường “Chết” , trong lòng nàng nhẹ nhàng hơn nhiều. Người c.h.ế.t nợ tan, nàng chết, nàng sẽ nợ Mộc gia thứ gì nữa?
Thế nhưng cuối cùng Mộc Phù Dung cũng chết. Mộc Trường Thanh trong lúc đại tang phụ cưới tỷ tỷ của , Mộc gia hạ nhân . Đến khi đại tiểu thư lấy c.h.ế.t chống đỡ, càng cảm thấy thiếu gia hành sự thỏa đáng, ngầm giúp đại tiểu thư rời khỏi Mộc gia, thư viện cũng , về Trương gia cũng , ở Mộc gia là .
Mộc Phù Dung kinh ngạc, tiếp nhận ý của bọn họ: “Được, về thư viện, thư viện sẽ che chở .”
mà khi rời khỏi thành, nàng vẫn thư viện Sùng Đức, mà là một đường về phía nam, còn thấy bóng dáng.
Sau khi Mộc Trường Thanh nàng mất tích, lúc đầu cũng nghĩ nàng thư viện Sùng Đức. Đến thư viện tìm thấy nàng, nghĩ đến Chu gia, Trương gia, nhưng đều phát hiện tung tích của nàng.
Tìm kiếm mấy tháng, bộ kinh thành đều bóng dáng của nàng. Có lẽ nàng còn ở kinh thành.
Mộc Trường Thanh luống cuống, nàng dẫn đường, lẻ loi một , bảo vệ, trong tiền bạc, thể nơi nào? Hắn giao dược phòng cho đáng tin cậy xử lý, dứt khoát khỏi kinh thành tìm kiếm. mà biển mênh mông, thể tìm ?
Sợ hãi và hối hận từng chút từng chút kéo tới, nghĩ, nên đối với nàng một chút, nên đối xử với nàng hơn. Hắn nên dùng những lời lẽ nàng tổn thương...
Kỳ thật từng nghĩ nàng sẽ chán ghét .
Cuối cùng lúc quyết định buông tha, Xuyên Nam nhập hàng tiếp xúc với quan phủ, ngoài ý thấy nàng.
Khi đó nàng là tiểu huyện Xuyên Nam, giúp huyện lệnh Xuyên Nam ánh mắt ghi chép công văn.
Mộc Trường Thanh thấy nhịp tim của : Thật , nàng còn sống. Hắn thấy nàng. mà nàng bộ hành trình từng liếc một cái, tựa như chỉ là một xa lạ.
Xong xuôi công sự, Mộc Trường Thanh tiến lên: “Trương... Chúng chuyện .”
Nàng lui về phía một bước, giống y hệt lúc . Trên mặt nàng mang theo nụ yếu ớt: “Cũng , nhưng chờ một chút gọi tướng công, ngươi còn gặp qua .”
Nàng xong vẫy vẫy tay với bộ đầu tướng mạo oai hùng bên : “Tề ca, đây, giới thiệu cho .”
Trái tim Mộc Trường Thanh lạnh phân nửa, nàng ngọt ngào, là dáng vẻ từng gặp qua. Hắn theo nhà nàng bằng cách nào.
Sân quá lớn, vật dụng trong nhà cũng đầy đủ. nàng dịu dàng xinh , đuôi lông mày khóe mắt đều ý .
Mộc Trường Thanh nghĩ, đây lẽ là một giấc mộng, là một giấc mộng.
Hắn thấy nàng đơn giản nàng rời khỏi kinh thành Tứ Xuyên, vốn Thục Trung , trời xui đất khiến Xuyên Nam. Bởi vì trí nhớ của nàng , chữ tay cũng , Huyện thái gia thưởng thức, coi như lưu dân mà đối đãi, ngược tiểu huyện nha, cũng nhờ mà quen với Cao Tề ở huyện nha.
Cao Tề lớn hơn nàng ba tuổi, nhà mất trong trận động đất ở Thục Trung. Hắn học qua võ nghệ, ngắn ngủn mấy năm từ một bộ khoái bình thường thăng thành bộ đầu, mấy năm nay ở Xuyên Nam cũng xử lý mấy vụ án. Hai bọn họ ở bên , chăm sóc lẫn , càng lúc càng thiết, sự chứng kiến của đám ở huyện lệnh, kết thành phu thê.
Khi Mộc Phù Dung về chuyện cũ, vô cùng bình tĩnh, cũng im bặt nhắc tới tới những khổ sở đường từ kinh thành. Nàng nhiều, thấy nhiều, cõi lòng so với khác biệt lớn. Trước nàng thấy Mộc Trường Thanh liền sợ hãi, hiện tại cũng thể trấn định mà cùng trò chuyện.
Nàng hài lòng với sinh hoạt hiện tại. Người dân Xuyên Nam chất phác, huyện lệnh coi trọng thưởng thức vợ chồng bọn họ, ở huyện nha bởi vì nàng là nữ tử mà coi khinh nàng. Mà trượng phu của nàng Cao Tề càng dịu dàng săn sóc, từ khi thành tới nay, hai bao giờ cãi . Nàng nghĩ, nếu thêm hài tử, trong nhà sẽ càng thêm náo nhiệt.
Cao Tề quá khứ giữa Mộc Trường Thanh và thê tử, chỉ cho là em vợ hờ. Hắn và thê tử đều thích ở đây, khó thích tới chơi, cực kỳ nhiệt tình, ngừng nâng chén.
Mộc Trường Thanh say mèm, hoảng hốt như thể về khi còn nhỏ. Tiểu cô nương mặc chiếc áo màu vàng nhạt, xinh rụt rè, nép ở . Ánh sáng mặt trời chiếu nàng, dịu dàng xinh .
Tác giả lời : Moah moah, moah moah moah moah.
Ừm, cần cảm thấy đau lòng và tiếc nuối.