Xuyên sách ta thành đôi với nam chính phản diện’’ - Chương 52

Cập nhật lúc: 2024-06-23 14:35:49
Lượt xem: 153

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8Uw8rOeVOM

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Thế nhưng tại như ?

Tô Lăng thực sự hiểu. Rõ ràng đó hai họ vẫn ở chung với hòa hợp, còn tưởng gì sai khiến nàng tức giận.

Sau khi tan học, Tô Lăng thấy Trình Diệc Nhiên thu dọn đồ đạc, ôm trong tay mớ bài tập toán mà nàng thu của khỏi học đường, lẽ nàng định Hạnh Viên tìm Dương phu tử. Tô Lăng bỏ sách trong tay xuống, chờ thêm một lúc mới nhanh chậm khỏi học đường, cất bước về phía Hạnh Viên.

Tháng ba, hoa hạnh nở vô cùng.

Trình Diệc Nhiên bước khỏi Hạnh Viên lập tức thấy một thiếu niên đang chắp tay gốc cây hạnh. Cậu mặc một bộ sam y màu thanh thiên. Có lẽ nhận sự xuất hiện của nàng, đó ngẩng đầu mỉm nàng, mặt mày đẽ sáng trong.

"Tô..."

Bước chân Trình Diệc Nhiên thoáng chốc ngừng , thế nhưng đối phương vô cùng tự nhiên mà bước về phía nàng, vững vàng dừng chân mặt nàng.

"Gần đây nàng chuyện vui ?" Tô Lăng vẻ vô ý hỏi.

Giọng vô cùng dịu dàng, trong đó như còn chứa đựng cả sự quan tâm, hai mắt chứa đầy ý nàng.

Trình Diệc Nhiên cảm thấy chột , lắc lắc đầu: "Không ."

"Vậy tại gần đây nàng tránh né ?" Sắc mặt Tô Lăng thản nhiên nhưng ánh mắt chăm chăm dính lên mặt Trình Diệc Nhiên, giống như bỏ qua bất kỳ một biểu cảm nào mặt nàng.

Trình Diệc Nhiên lộ nét khó xử. Nàng ngẫm nghĩ một thoáng mới nhỏ giọng đáp: "Ta cũng chuyện với , Xin , vẫn nghĩ là chúng ..."

Tô Lăng thấy vẻ mặt nàng chút ngại ngùng, vẻ thôi, trong giọng còn sự khó xử, trong lòng khỏi lộp bộp một tiếng. Không nàng chấm dứt mối quan hệ của hai bọn họ chứ?

Trình Diệc Nhiên ngó xung quanh, lo sợ sẽ thấy, ví dụ như Trương Dục. Nàng nhẹ nhàng kéo tay Tô Lăng, : "Trước tiên, theo ." Rồi kéo sâu trong rừng hạnh.

Cảm giác mềm mại dịu dàng nơi lòng bàn tay khiến Tô Lăng rung động thôi, bộ cảm giác bất an lo lắng đó đều phai nhạt nhiều. Cậu "Ừ" một tiếng thật khẽ, lẳng lặng theo bước chân nàng.

Trình Diệc Nhiên thấy nơi chắc cũng đủ kín đáo mới buông tay . Nàng thở dài một : "Haiz, đừng hiểu lầm, đổi xử với như . Thật là do mấy ngày gần đây, gặp một chuyện phiền phức nên tiên tránh xa một thời gian. Ta thể để khác phát hiện mối quan hệ của chúng ."

"Hửm?" Tô Lăng thấy câu đầu tiên của Trình Diệc Nhiên, tâm trạng lập tức nhẹ ít nhưng khi nàng gặp một chuyện phiền phức, lông mày nhịn mà nhíu , "Chuyện phiền phức gì?"

"Ta một họ hàng cũng đến học ở thư viện chúng , nhận . Hắn đồng ý sẽ với ai chuyện nhưng điều kiện tiên quyết chính là chăm chỉ sách, tránh xa đồng môn."

"Họ hàng kiểu nào?" Tô Lăng nheo nheo hai mắt .

Trình Diệc Nhiên đưa mắt : "Thật cũng tính là họ hàng."

Ánh mắt Tô Lăng trầm xuống: "Nếu coi là họ hàng thì cũng cần quá mức để ý." Cậu đưa tay phủi cánh hoa rớt xuống đầu vai Trình Diệc Nhiên, thấp giọng hỏi, "Có cần ..." Tô Lăng đưa tay dấu hình dáng cây đao, nặng nhẹ động tác cắt một đường trong khí.

Trình Diệc Nhiên sửng sốt, bật khanh khách.

Tiếng thoải mái của nàng thực sự dễ , khóe môi Tô Lăng giật giật, khẽ lắc đầu nàng, hỏi: "Cười gì ?"

"Huynh thật đùa. Tay thế ý là lấy mạng ? Huynh còn giỡn với như , thật sự vui." Trình Diệc Nhiên khoát tay áo thu ý , "Thật cũng trách , cũng nữ tử học ở thư viện vốn là chuyện mà thế tục thể lý giải. Hơn nữa, cũng đồng ý sẽ thành thật hơn, tránh xa đồng môn thôi."

Con ngươi Tô Lăng lóe lên, tỏ ý kiến gì nữa.

Nàng yếu ớt thở dài một : "Hơn nữa, cũng đồng ý với phụ chỉ học ở thư viện đến hết năm mười lăm tuổi. Còn đến một năm nữa, rời khỏi thư viện, gây thêm phiền phức, cũng thêm bất kỳ chuyện gì ngoài ý xảy ."

Bí mật của nàng Trương Dục phát hiện là một chuyện ngoài ý , bây giờ nàng chỉ hy vọng thể giảm thiểu tối đa ảnh hưởng từ chuyện thôi.

Nàng thẳng mắt Tô Lăng một cách chăm chú, với : "Tô Lăng, lúc đầu quy ước với nhà ba điều, thể tiết lộ phận thật của , tiếp xúc gần gũi với đồng môn và đến mười lăm tuổi sẽ rời khỏi thư viện. Trước khi đến, qua tiếp xúc gần gũi với ai khác trong thư viện. Ta vẫn nghĩ chuyện sẽ luôn như nhưng ngờ quen ."

Tô Lăng là một cô nương, hai “các nàng” tiết lộ bí mật của cho đối phương và cũng đồng ý bảo vệ bí mật của . Bọn họ là bạn đồng giới, dù tiếp xúc gần gũi hơn xíu cũng tính là trái quy ước với nhà.

Ánh mắt nàng dịu dàng như nước hồ thu chăm chú Tô Lăng. Ánh mắt trông vô cùng chân thật, chân thật đến mức khiến cảm thấy như bàn tay mềm mại nhẹ nhàng của nàng chạm , ấm áp nơi đáy lòng cũng từ từ dâng lên. Tô Lăng Trình Diệc Nhiên nhiều chuyện vì nhưng cảm giác đó khác với khi chính miệng nàng . Vì mà nàng ngoại lệ, trong lòng nàng, vô cùng đặc biệt.

Tô Lăng cố gắng kiềm chế rung động nơi đáy lòng, thấp giọng : "Ta cũng may mắn thể quen nàng."

Trong lòng Trình Diệc Nhiên thoải mái hơn, nàng cúi đầu, nhỏ giọng tiếp: "Bây giờ bảo giữ cách với đồng môn, theo . Không chỉ giống như thôi ?" Nàng với Tô Lăng, dường như còn chút giảo hoạt, hai mắt mở to, "Hơn nữa, lúc nào cũng thể chằm chằm chúng . Nếu giận thì chúng thể giống đây , chúng thể tiếp tục cùng đến kho sách, cùng đến rừng bia..." Như chợt nhớ đến chuyện gì đó, Trình Diệc Nhiên Tô Lăng như kiểm chứng: "Huynh thật sự giận chứ?"

Trình Diệc Nhiên tiếp tục tình bạn với Tô Lăng nhưng cảm thấy như là uất ức . Hai ngày nay, Trình Diệc Nhiên suy nghĩ kỹ, nàng đánh mất bạn Tô Lăng . Nàng với Trương Dục chuyện bí mật của Tô Lăng, nàng thể tiếp tục qua với ?

Tô Lăng lắc đầu, ánh mắt vô cùng dịu dàng nàng: "Không. Ta giận nàng."

Làm Tô Lăng thể giận nàng? Một thích sách như nàng cam nguyện gánh chịu nguy cơ cũng tới lui với . Tấm lòng như chỉ khiến Tô Lăng càng thêm rung động mà thôi, thể tức giận với nàng?

—— Nếu tức giận, thì cũng là tức giận cái tên họ hàng rõ ràng của nàng.

Trình Diệc Nhiên thở phào nhẹ nhõm: "Ta còn sợ sẽ giận." Chuyện kết bạn thật sự dễ dàng, nhất là cảnh tương tự như hai bọn họ mà tam quan vô cùng hợp ý .

"Nếu tức giận thì nàng sẽ thế nào?" Khóe môi Tô Lăng cong lên tạo thành một đường cung nho nhỏ. Nếu sợ giận còn cố ý tránh mặt hai ngày gì?

"Vậy chỉ thể lời xin với thôi, nghĩ lẽ sẽ tha thứ cho ." Trình Diệc Nhiên hì hì. Nàng sớm nhận Tô Lăng là một bụng.

Tô Lăng khẽ hừ một tiếng, thầm nàng cũng ngốc lắm, vẫn sẽ giận. Cậu đưa tay xoa xoa đầu nàng ôn hòa mà : "Sau chuyện gì thì trực tiếp với một tiếng là , đừng tránh mặt như ."

nàng cũng thể tránh .

Trình Diệc Nhiên nhẹ nhàng lắc đầu, kìm mà cọ cọ tay Tô Lăng, cất giọng mềm mại : "Ta mà, dù nếu tìm , cũng sẽ tìm chuyện."

"Sao?"

"Ta định sẽ một lá thư, buổi học sáng ngày mai kẹp trong sách , bộ chuyện cho ."

Tô Lăng "Ừ" một tiếng, miễn cưỡng thỏa mãn với cách giải thích của Trình Diệc Nhiên. Cậu rút tay về, tầm mắt dừng đỉnh đầu Trình Diệc Nhiên trong thoáng chốc: "Sao dùng cây trâm tặng cho nàng?"

Trên tóc Trình Diệc Nhiên là cây trâm nàng dùng lâu, vẫn còn xài nên nàng thuận miệng trả lời: "Không nỡ."

Hai mắt Tô Lăng sáng lên, bên tai cũng xuất hiện hai vệt đỏ hồng hồng. Cậu nhẹ nhàng "a"   một tiếng: "Có gì nỡ chứ..." Nói nhưng trong lòng Tô Lăng hiểu rõ, thứ nàng nỡ là cây trâm cài tóc mà chính là tấm lòng của .

 

Trình Diệc Nhiên về nhà nên dám ở lâu, một lúc thì về.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-sach-ta-thanh-doi-voi-nam-chinh-phan-dien/chuong-52.html.]

Mặc dù Tô Lăng lâu hơn nhưng nỡ khiến nàng khó xử, đành gật đầu đồng ý.

Hai bước khỏi Hạnh Viên, Trình Diệc Nhiên còn Tô Lăng bước theo phía , hai cách chừng một thước.

Cũng sắp đến thời gian dùng bữa tối nên đường cũng mấy học sinh nào nữa. Lúc sắp tạm biệt rời , Tô Lăng mới bộ như vô ý mà hỏi một câu: "Người họ hàng mà nàng chính là Trương Dục ?"

Dường như Tô Lăng từng ai đó rằng Trương Dục mắt cao hơn đầu, mắt chứa nổi một hạt bụi chính là cháu trai vợ của hiệu trưởng. Tuy nhiên, từng thấy nàng qua lui tới với Trương Dục trong thư viện.

Trình Diệc Nhiên giật , nàng ngạc nhiên mở to hai mắt nhưng giây tiếp theo lắc đầu.

Ý trong mắt Tô Lăng lập tức tan biến: "Ta ."

Tiểu cô nương lừa ? Sao nàng nghĩ thử xem nàng lừa nổi .

Trình Diệc Nhiên chột nhưng định giải thích vài câu thì Tô Lăng : "Về , nàng mới mà, nếu để ai đó thấy chúng qua thiết như sẽ ." Cậu đầu mất.

Trình Diệc Nhiên Tô Lăng hỏi họ hàng của nàng là ai, mới đầu nàng lo sẽ xảy chuyện nhưng mấy ngày tiếp theo vẫn yên bình nên nàng cũng dần dần yên lòng hơn.

Nàng phát hiện buổi sáng mỗi ngày, trong quyển sách《 Lễ Ký 》, phần《 đại học 》 sẽ luôn vài thứ kẹp đó. Có lúc sẽ là vài cánh hoa ép khô, khi sẽ là một phiến lá sạch sẽ, lúc là vài tờ giấy hoa vô cùng tinh xảo...

Trình Diệc Nhiên khỏi cảm thán, tâm tư Tô Lăng thật sự tinh tế, hổ là lãng mạn đa tình. Dù hai đều là nữ tử nhưng nàng thể mấy chuyện như . Lại trong thời gian ở học đường, hai chuyện trực tiếp với cũng khá ít.

Sau khi học xong, trong kho sách, Trình Diệc Nhiên nhỏ giọng bảo: "Ta cảm giác đây khác gì với lén lút yêu đương cả." Không đúng, đây là lén lút bạn với .

Tô Lăng đang dựa bên cạnh cửa sổ, khóe miệng cong lên, lén lút yêu đương? Ừm, cũng giống lắm.

Mấy ngày , trong buổi học cưỡi ngựa b.ắ.n cung, học trò ở thư viện mặc đồng phục áo tay bó màu đen, tinh thần vô cùng phấn chấn trong giáo trường. Giọng Cao phu tử vang như chuông đồng: "Kiểm tra hôm nay..."

Trình Diệc Nhiên mới đến câu đầu tiên, mí mắt nhịn mà nhảy lên. Đợi khi Cao phu tử xong, cần luyện b.ắ.n mục tiêu sống, nàng hít sâu một , cố đè nén sợ hãi nơi đáy lòng.

thì nàng cũng luyện b.ắ.n cung lâu , còn sợ cái gì?

"Quy tắc cũ, hai tự do kết bạn. Người nào thua sẽ chạy quanh giáo trường tám vòng." Cao phu tử cao giọng, "Một khắc , tập trung chỗ cũ."

Ánh mắt Trình Diệc Nhiên chút băn khoăn, hôm nay lượng học trò là chẵn. Mấy lẻ nàng cũng trốn thoát, hôm nay chẵn càng cách nào thoát . nếu vận may của nàng cũng chắc sẽ thua mà?

Ngay lúc , vai Trình Diệc Nhiên khác đụng nhẹ một cái, nàng đầu thì thấy Hoắc Nhiễm đang nhe răng hi ha.

Hoắc Nhiễm nhướng mày: "Chúng thử xem?"

"Không !" Trình Diệc Nhiên quả quyết từ chối. Ngay từ khi Tô Lăng đến thư viện, cưỡi ngựa b.ắ.n cung hạng nhất vẫn luôn là Hoắc Nhiễm. Tuy nàng theo Tô Lăng luyện tập một thời gian, thể đến mức chót nhưng so với Hoắc Nhiễm thì nàng còn xa mới so nổi.

"Chỉ cần b.ắ.n trúng một mũi tên coi như thua." Trên mặt Hoặc Nhiễm vài phần vội vàng "Huynh nhanh lên , cá cược với Tô Lăng ."

"Cược?"

"Cược xem tài b.ắ.n cung của thế nào." Hoắc Nhiễm sang sảng, "Ta theo Tô Lăng học cách b.ắ.n một ba mũi tên, chẳng cũng theo học một thời gian đấy . Chẳng thông minh hơn , học giỏi hơn . Ta vẫn tin, giờ chỉ cần b.ắ.n trúng một mũi tên, sẽ chịu thua."

Trình Diệc Nhiên đưa mắt xung quanh, phát hiện Tô Lăng đang đó xa. Khoảnh khắc ánh mắt hai chạm , lập tức nở nụ với nàng. Trình Diệc Nhiên mạnh dạn suy đoán, lẽ Hoắc Nhiễm ý định thi thố cùng nàng là ý của Tô Lăng? Ngay lúc nàng đang trả lời chợt cảm thấy cánh tay đau, một lực thật mạnh kéo lấy cánh tay khiến nàng kìm mà lùi về mấy bước. Nàng đầu , thấy Trương Dục mặt mày giận dữ nàng.

Trình Diệc Nhiên rút cánh tay , hổ tức giận, nàng xoa nhẹ cánh tay: "Ngươi ?"

"Ta với nàng thế nào? Nàng quên hết ?" Trương Dục nhíu mi vô cùng tức giận.

Hắn vốn đang chuyện với khác thì từ xa thấy nàng tụ thành một nhóm với Hoắc Nhiễm. Trương Dục rõ bắt đầu từ bao giờ mà nàng thiết với Hoắc Nhiễm như ? Ở chung học xá với Hoắc Nhiễm mấy tháng, tuy quá hiểu Hoắc Nhiễm nhưng vẫn tên chính là một thằng ngốc vô dụng!

"Nàng là một cô nương..." Lời khỏi miệng, Trương Dục bỗng phát hiện chỗ đúng —— từ khi nào, Hoắc Nhiễm ngu ngốc vô dụng đuổi theo hai họ, sắp đuổi kịp đến phía . Đại khái thể là do bước chân Hoắc Nhiễm quá nhẹ hoặc thể do Trương Dục quá tức giận nên thấy tiếng bước chân.

Trong lòng Trương Dục lạnh , tiêu . Tám phần mười Hoắc Nhiễm thấy hết ! Trong nháy mắt hối hận lan tràn, tay chân lạnh băng, để cứu vãn chuyện .

Trình Diệc Nhiên theo tầm mắt Trương Dục, thấy Hoắc Nhiễm đang trưng một khuôn mặt sững sờ. Trong thoáng chốc, tim nàng vọt lên đến cổ họng, mồ hôi lạnh cũng chảy ròng ròng lưng. Nàng nghĩ đến đủ tình huống, khỏi siết chặt lòng bàn tay trong vô thức.

Thế mà Hoắc Nhiễm chỉ ngây trong chớp mắt ôm bụng phá lên: "Ha ha ha..."

"Huynh cái gì?"

Người hỏi câu chính là Vân Úy, và Tô Lăng đang cùng bước đến.

Hoắc Nhiễm chỉ chỉ Trình Diệc Nhiên chỉ về phía Trương Dục, càng lúc càng lớn: "Ha ha ha, Trương Dục Trình Diệc Nhiên là một cô nương, ha ha ha..."

Hai mắt Tô Lăng khẽ lóe lên: "Cái gì? Cô nương?"

Vân Úy cũng theo: "Trình Diệc Nhiên mà là cô nương? Có cô nương nào đen như ?" Cậu cố nén , vỗ nhẹ mấy cái lên vai Trình Diệc Nhiên: "Trình Diệc Nhiên, nhạo là Trương Dục. Chỉ cả đời từng thấy cô nương nào mới thể coi là nữ?" Vân Uý quá hào hứng, lấy tay thành động tác lan hoa chỉ, huơ huơ: "Bộ dạng của cô nương thế nào, ? Làn da nõn nà, nõn nà đó, hiểu ? Phải trắng trắng mềm mềm." Cậu vén tay áo lên: "Ngay cả như mà vẫn chỉ là nam nhân thô ráp, đen như Trình Diệc Nhiên mà dám là cô nương?"

Hoắc Nhiễm gật đầu: ", so Tô Lăng còn giống hơn Trình Diệc Nhiên."

Tô Lăng đảo mắt qua một cái, Hoắc Nhiễm lập tức điều câm miệng.

Bên quá mức ồn ào nên bao lâu thêm nhiều khác kéo qua, thấy chuyện Trương Dục bảo Trình Diệc Nhiên là cô nương thì mấy trẻ tuổi đều cùng to lên.

Liễu Minh Phong thẳng: "Huynh cô nương đến phát điên ? Hay cuộc đời của bao giờ thấy nữ nhân."

Trương Dục vô thức giải thích: "Ta như , ..."

"Ha ha ha..."

Ở Sùng Đức thư viện, Trương Dục vẫn luôn tự cho cái quyền cao ngạo nên mối quan hệ với cho lắm. Mà Trình Diệc Nhiên tuy lui tới với nhưng mỗi khi đồng môn hỏi về bài vở, nàng sẽ giúp đỡ chút giấu giếm. So với Trương Dục, mối quan hệ của Trình Diệc Nhiên với hơn nhiều. Hoắc Nhiễm, Vân Úy dẫn đầu, thêm Liễu Minh Phong phụ họa, câu chuyện lập tức biến thành Trương Dục mong nhớ nữ nhân tới phát điên, lôi kéo đồng môn là cô nương.

Tô Lăng cau mày, lạnh lùng bảo: "Đừng nữa!"

Cậu lo là tình huống cấp bách, Trương Dục sẽ bí mật của Trình Diệc Nhiên. Hai mắt nheo , nghĩ cách khiến Trương Dục vĩnh viễn thể mở miệng bí mật nữa. Tuy nhiên, tình huống dù Trương Dục thì lẽ cũng ai tin.

Từ nhỏ đến lớn, lẽ hiếm khi nào Trương Dục trải qua trường hợp như . Đồng môn nhạo chế giễu khiến cảm thấy khó chịu vô cùng, giống như ai đó tát một bạt tai lên mặt , gương mặt nóng đến c.h.ế.t lặng, hận thể trốn ngay lập tức, chân giống như mọc rễ cố định đất, thể nhúc nhích.

Gió lạnh thổi qua khiến đầu óc tỉnh táo vài phần. Vừa thấy sợ hãi thấy may mắn, may mà Hoắc Nhiễm là một kẻ đần nên tin , nếu , hậu quả thật sự thể tưởng tượng nổi.

Trương Dục hiểu thể tiết lộ chân tướng dù chỉ một chữ. Hắn hít một nặng nề, : "Là do các lầm, bao giờ Trình Diệc Nhiên là nữ."

Loading...