Không thể , những lời điêu toa còn thể như , da mặt của chưởng quầy quả thực khiến Diệp Gia kinh ngạc.
Nàng sớm đoán giá một lượng bạc dễ thương lượng, thể miệng lưỡi nhiều một chút. cảm thấy giá tiên thể tiếp. Ngược ngờ rằng chưởng quầy xem như đồ ngu, dứt khoát chặt ép giá của nàng xuống một trăm văn.
Chưởng quầy thấy sắc mặt của hai dễ , đoán là mở lời quá.
Vừa nàng ngửi thử, mùi của xà bông thơm thơm hơn nhiều so với trấn Đông Hương bán, mùi hương của hoa quế. Sợ nàng dọa chạy, thế mà mỉm : "Như , cũng là loại lòng hiểm độc, đầu ăn cũng phúc hậu chút. Mười miếng của ngươi to nhỏ đều. Lớn trả thêm cho ngươi một chút, một trăm năm mươi văn một miếng. Mua hết mười miếng, vặn trả cho một lượng rưỡi tiên."
Sắc mặt Dư thị tái mét về phía Diệp Gia.
Diệp Gia nửa câu cũng , chuyện ăn với một xem các nàng như đồ ngu là điều vô nghĩa. Nàng tiếng nào cầm bao vải , Dương chưởng quầy nửa ngày chủ đợi động tác của nàng, lập tức khuôn mặt kiên quyết chút cứng đờ.
"Hai vị là ? Cảm thấy giá cả hợp ý ?"
Dương Tứ Nương giơ tay đè bao vải xuống, giật giật khóe miệng : "Hai vị khoan , đừng vội bọc . Không vẫn còn đang thương lượng ? Hai vị cũng đừng trách giá quá thấp, đây cũng là vì hết cách, bộ thị trấn từng xà bông thơm. Da phần bách tính trấn đều từng tới, đầu tiên mua thứ cũng thể bán , tất nhiên cẩn thận một chút. Hơn nữa, thứ của ngươi màu sắc giống với xà bông thơm bình thường, cũng rửa mặt rửa tay thể hiệu quả ..."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-sach-ta-tro-thanh-chinh-that-danh-da-cua-phan-dien/chuong-124.html.]
Diệp Gia ngước mắt ve phía nàng , cũng vạch mặt, chỉ là nụ mặt phai nhạt nhiều: "Ta lấy bán, đương nhiên là dùng . Xà bông mùi hoa quế dùng thường xuyên chỉ thể cho da căng bóng như mỡ đông, còn thể khử dầu khử tanh. Ngay cả mùi tanh khi ăn cua g.i.ế.c cá cũng thể loại bỏ ."
Dương Tứ Nương cau mày giống như đang suy nghĩ.
Thế là Diệp Gia lấy một miếng nhỏ xà bông thơm cắt , bảo chưởng quầy thử ngay tại chỗ.
Dương Tứ Nương tin trong lòng, nhưng vì thể ép giá vẫn giả bộ gọi bưng một chậu nước và một củ hành tới. Hành tây nặng mùi, chạm tay đầy mùi hăng. Nàng nắm lấy hành tây vuốt vuốt, đó mượn miếng xà bông thơm nhỏ cắt của Diệp Gia rửa tay.
Cũng , sử dụng hết chỉ ngón tay sạch sẽ, còn thể ngửi thấy một mùi hoa quế thoang thoảng thơm ngát.
Chuyện rõ ràng thể mở mắt lời bịa đặt, Dương Tứ Nương xà bông thơm ánh mắt càng nóng rực. Trong lòng nếu thứ mang lên kệ hàng, sợ là còn bán chạy hơn cả trấn Đông Hương bên . Trong lòng mừng thầm, mặt giả vờ trầm tư.
Hồi lâu, nàng giống như cắt thịt mở miệng: "Ta chỉ thể thêm mươi văn mỗi miếng. Miếng nhỏ một trăm hai mươi văn một miếng, lớn một trăm bảy mươi văn. Nếu như hai vị đồng ý, sẽ câm mười miếng của ngươi. Từ nay về nếu ngươi vẫn còn, cũng sẽ thu theo giá tiền ."
Nàng thêm như còn bằng thêm, Diệp Gia kìm nén cơn tức giận trong lòng. Quả nhiên chọc tức. Có thành tâm buôn bán, ngươi dây dưa với nàng nửa ngày cũng uổng phí nước bọt. Lập tức câm bao vải lên : "Thôi, mối ăn hôm nay của chúng sợ là thể đồng ý."
Dứt lời, kéo Dư thị ngoài.