Có lẽ nên gọi là cái cân, gọi là quả cân, loại cân là loại cân sử dụng ngày xưa, quả cân nhỏ treo xuống. Trên cái cân vẽ vết khắc, móc đỡ hàng, quả cân rơi xuống phía , chỉ cần nhấc dây thừng móc đó. Đợi hai bên cân bằng là đúng.
Trọng lượng lớn nhất của cái cân cũng chỉ hai mươi cân. Diệp Gia bao giờ dùng loại cân , bà Vương dạy nàng cách thang đo. Dư thị cũng ở bên cạnh quan sát, nhân cơ hội thử hai , cũng hiểu xem cân như thế nào.
Ban đêm theo thường lệ ba trăm cái bánh, Diệp Gia rửa mặt xong sớm lên giường, chuẩn ngủ.
Điểm Điểm thể chạy nhảy, tốc độ cũng nhanh. Ăn cái gì cũng nhiều, vóc dáng cao lớn, mùi sữa đầy nhanh chóng biến mất, tứ chi trở nên thon dài, lông đen thùi dân dần màu xám trắng, nuôi , bóng loáng dính nước. Dần dần chút giống một loại chó nổi tiếng ở thế hệ , husky. màu lông đều và rõ ràng bằng husky.
Diệp Gia càng càng thấy giống, mỗi ngày đều lo lắng nó tràn đầy tinh lực nhân lúc nàng ở nhà sẽ phá nhà. Tên nhóc ngày bình thường quá thích sủa, vẻ nghịch ngợm và phiên phức nhiều giống như husky. Chỉ im lặng từ một góc bí mật nào gân đó chằm chằm .
Người xưa thường , chó cắn sủa, Diệp Gia đoán, Điểm Điểm lẽ là loại chó quá hung dữ, thích sủa.
Lúc Điểm Điểm cuộn tròn ổ chân Diệp Gia, trong phòng chút động tĩnh, nó sẽ mở to mắt sang. Đôi mắt sâu kín hiện ánh sáng. Diệp Gia đưa tay vuốt vuốt trán nó, tên nhóc hừ hừ vài tiếng, duỗi đầu lưỡi đỏ thắm l.i.ế.m liếm lòng bàn tay của nàng, chậm rãi ung dung sấp xuống . Ban đêm ăn thịt đầu heo, Diệp Gia cũng cho nó một chén nhỏ thêm gia vị, nó ăn no là nhàn nhã ngáp.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-sach-ta-tro-thanh-chinh-that-danh-da-cua-phan-dien/chuong-128.html.]
Thổi đèn, một giấc đến bình minh. Hôm trời sáng, Dư thị đang thu xếp ở sân.
Diệp Gia tỉnh dậy nhanh chóng rửa mặt, cho Điểm Điểm ăn. Dư thị ôm Nhuy Tả Nhi đến nhà hàng xóm. Đã chút tuổi, sáng sớm cho gà trong sân ăn. Bà Vương đặt bát thức ăn của gà xuống ôm lấy Nhuy Tả Nhi, bảo bà nhanh về. Dư thị vội vàng trở về, đúng lúc thấy Diệp Gia đang khiêng đồ, đến phụ một tay khiêng, hai dọn dẹp một chút vội vàng lên trấn.
Bán quen bánh bột ngô còn phổ biến như lúc mới mở quán, thỉnh thoảng đến mua một, hai chiếc.
Ba trăm cái bánh bán đến giờ tụ đúng lúc bán hết, Diệp Gia và Dư thị để một hai cái bánh chiên, cùng với Dư thị mỗi một cái bữa sáng.
Hai nghỉ ngơi một lát, ăn bánh bột ngô uống sữa dê đựng trong ống trúc, một lúc lâu tắt bếp lửa trong bếp. Hai cất chảo rán , xách thịt đầu heo từ trong một cái sot khác.
Thịt đầu heo kho đó cắt , mặt mũi heo đều gỡ xuống. Nước dùng và tỏi thái lát, rau thơm cần tây trong một cái bồn lớn bày ở bên cạnh, Diệp Gia bày đầu heo sáng loáng xử lý lên kệ.
Qua thời gian sáng sớm, thật chợ ngói nhiều , còn đang đạo bên trong đều là các gia đình trấn. Đi dạo một vòng mua ít thức ăn, đầu đến cổng thấy cái giá đỡ như thế cũng chút tò mò, thò đầu .
Diệp Gia đầu tiên bán thịt sẽ khó khăn, dù giá cũng cao. Cho nên một miếng thịt đầu heo vắt thành miếng mỏng, trộn lẫn với nước dùng thêm tỏi lát rau thơm cầu tây đặt ở bên cạnh bàn. Mùi thơm của tỏi hút , thật xa cũng thể ngửi thấy mùi. Rất nhiều ngang qua lối qua cũng nhịn tới, Diệp Gia khuôn mặt tươi đón khách: "Ba mươi lăm văn một cân, thịt đầu heo nguội thái lát."