Trước đây thấy Diệp Gia cao lên chút, bà tự đến tiệm vải mua vải vê may y phục. Lúc , bà trong phòng, lấy một chiếc váy.
Cuộc sống trong nhà ngày càng , giờ đây vẻ như Dư thị còn dáng vẻ ủ rũ như năm ngoái nữa. Bây giờ, bà đang cong khóe miệng ngâm nga, dần dần tìm chút dáng vẻ như hồi còn ở trong Vương phủ. Sau khi phòng lấy đồ, bà ở cửa, vẫy tay gọi Diệp Gia: "Gia Nương, đến thử xem. Đây là bộ đồ nương mới may cho con. Y phục con đó đều nhỏ , n.g.ự.c chật chội, mặc ."
Bà nhắc tới thì thôi, nhắc, mấy trong phòng lập tức liếc n.g.ự.c Diệp Gia.
, nhờ canh bổ Dư thị nấu cho Diệp Gia uống, nàng chỉ cao lên một chút mà kích thước n.g.ự.c cũng đột ngột nở một vòng. Y phục ban đầu trở nên nhỏ . Thật thì nàng thể mặc nổi, chỉ là đồ bó chặt ôm sát . Nếu là ở đời , mặc đồ bó như thế đường là vặn, nhưng trong thời cổ đại còn bảo thủ, mặc như vẻ trang trọng lắm.
Chu Cảnh Sâm ho khan một tiếng roi nghiêng mặt .
Diệp Gia đôi gò má đỏ bừng thì nên lời, mặt mũi cứng đờ phòng Dư thị.
Dư thị gu thẩm mỹ , chọn vải hợp với Diệp Gia, luôn thể tôn lên vẻ của nàng. Diệp Gia mặc váy với sự giúp đỡ của bà , mặc , bộ váy cũng mang theo tiên khí bồng bềnh.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-sach-ta-tro-thanh-chinh-that-danh-da-cua-phan-dien/chuong-289.html.]
"Đây là váy Lưu Tiên. Ngày xưa, ở Yến Kinh... Khụ, ở Trung Nguyên, một thời gian thịnh hành." Lời của Dư thị đến miệng thì dừng : "Ta Gia Nương con mặc lên kiểu gì cũng sẽ . Lần tới, sẽ thêm cho con một bộ trang sức, thêu một đôi giày nữa, kết hợp với chắc chắn sẽ ăn ý."
Diệp Gia: "... Rất , , cảm tạ nương."
Dư thị hài lòng gật đầu một vòng quanh nàng: "Chiếc váy cần thêm một cái túi lưới, với thêm một nửa cánh tay nữa."
"Nương gì cũng , nương cái gì cũng cả."
Ai mà thích y phục chứ, Diệp Gia cũng thích. Chỉ là nàng bao nhiêu cơ hội ăn mặc, chút đáng tiếc. Dư thị cũng cảm thấy tiếc nuối, đáng tiếc cho vẻ của Diệp Gia: "Gia Nương nhà chúng đúng là mỹ nhân nhất. , cao dán đó dùng thế nào?"
Diệp Gia bà khen ngợi thì đỏ bừng hết cả: "Cao dán gì cơ ạ?" "Cao dán lấy ở y quán lúc nãy , cao hoa lê." Dư thị liếc gò má và hai tay nàng, vì thường việc nước nên rõ đôi tay, đó, gương mặt nàng trông mịn màng hơn nhiều: "Vẫn thoa nhiều thêm một chút, đừng lười biếng chỉ vì tuổi còn trẻ."
Dư thị nhắc đến chuyện , Diệp Gia mới nhớ bốn chai cao hoa lê bà đưa cho nàng đó, thức nàng ít dùng đến chúng. Bởi vì mỗi ngày mở mắt bận rộn, rảnh rỗi thì chỉ lên giường. Hầu hết thời gian, khi tắm qua là nàng buồn ngủ, nhắm mắt cái là ngủ ngay. Bốn lọ cao hoa lê vẫn còn ba lọ rưỡi, lọ nàng đụng tới cũng mới dùng một nửa thôi, lúc nàng ậm ừ đáp lời: "Đang dùng, đang dùng."
Dư thị thấy biểu cảm của nàng là ngay nha đầu dùng. Liếc khuôn mặt thanh tú xinh của Diệp Gia, nghĩ đến mấy cô nương Cố gia sống trong nhung lụa ở kinh thành. Không nhịn , bà đưa ngón tay chọt chọt trán Diệp Gia: "Dung nhan trời sinh cũng cần chăm sóc, nếu thì già rôi cũng thôi. Nương thể giúp con bồi bổ từ bên trong, con cũng tự học cách dưỡng da ở bên ngoài."