“Bác hai gái , Mãn Ngân xảy chuyện gì ?”
Mặc dù bà cụ Đường chân ngắn nhưng chạy nhanh, đại đội trưởng chạy bước nhỏ mới đuổi theo kịp, ông thở hổn hển..
“Không , cháu đừng hỏi, hiện tại bác rảnh kể.”
Bà cụ Đường tâm trạng tán gẫu, cuối cùng cũng tới ủy ban thôn, bà lấy một tờ giấy, bên là điện thoại khu ký túc xá của Đường Mãn Ngân, bà ấn từng một.
Người nhận cuộc gọi là chuyên viên điện thoại của khu ký túc xá, bảo bà cụ đợi một chút chạy gọi .
“Đường Mãn Ngân, gọi điện tới!”
Giọng vô cùng lớn, vang vọng trong khu ký túc xá.
Bà cụ Đường sốt ruột chờ, cuối cùng cũng thấy tiếng chạy bộ, Đường Mãn Ngân cũng lên giường, vội vàng chạy tới.
“Mẹ , trong nhà xảy chuyện gì ?”
Lần ông gọi điện đến là lúc cha ông sắp qua khỏi, bảo ông về nhà gặp mặt cha cuối, xảy chuyện gì?
Trái tim Đường Mãn Ngân dâng lên tận cổ họng, đầu ướt sũng mồ hôi.
“Thằng hai, hỏi con, Niệm Niệm đang ở nhà máy của tụi con ? Một tháng lãnh 98 đồng?”
Đại đội trưởng bên cạnh rùng một cái, còn tưởng tai nhầm.
Con bé Niệm nhận một tháng 98 đồng?
Sao thể?
“Mẹ ? Con với , năng lực của Niệm Niệm lớn, ai da... Khó trong điện thoại lắm, dù hiện tại Niệm Niệm chính là công nhân chính thức trong nhà máy, còn là nhân tài đặc biệt, tiền lương... Dù cũng là mà đấy.”
Đường Mãn Ngân xung quanh, bác gái tiếp điện thoại cách đó khá xa, thấy tiếng trong điện thoại, ông hạ giọng, cầm điện thấp giọng : “Thật sự là 98 đồng, còn tiền thưởng nữa!”
“Má ơi, thằng hai , là thật ?”
Bà cụ Đường thở gấp, cơ thể cũng lơ lửng, bà cảm giác hiện tại bản thể thăng thiên ngay.
Ngoại trừ 98 đồng tiền lương, còn tiền thưởng?
Chẳng lẽ xưởng trưởng của nhà máy Hồng Tinh là cha ruột của con nhóc Niệm ?
“Vô cùng chính xác, trong xưởng một lô linh kiện quan trọng, chỉ sư phụ cấp sáu mới thể , Niệm Niệm quen với sư phụ cấp tám, thể dễ dàng gia công, xưởng trưởng , xong lô linh kiện sẽ phát 50 đồng tiền thưởng, nếu nhiệm vụ như tiếp, tiền thưởng ít nhất 50 đồng.”
Bà cụ Đường hít sâu vài , nếu hít , bà sợ bản sẽ lên trời mất.
Chân đạp đất cảm giác như đang đạp lên bông, cuối cùng bà cũng cảm nhận cảm giác cưỡi mây đạp gió.
“Thằng hai , Niệm Niệm quen với sư phụ cấp bảy thế?” Bà cụ Đường hiểu.
“Bạn học của con bé giới thiệu, dù năng lực của con bé Niệm lớn, đối xử với con nhóc Niệm, tương lai nhà đều dựa con nhóc Niệm đấy!”
Đường Mãn Ngân dặn dặn , ông còn trông cậy cháu gái giúp đỡ chuyển lên chính thức.
Mẹ tính, nhưng miệng quá độc, ngày nào cũng tóm lấy cháu gái mắng chửi, cần sửa tính !
“Có khi nào đối xử tệ với nó chứ? Được , hiểu , con đừng đồn khắp nơi, cũng ít với vợ con !”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-sach-thanh-phao-hoi-chong-lai-menh-xui-xeo/chuong-62.html.]
Bà cụ Đường hiểu rõ, chân cũng đạp lên mặt đất, tràn đầy năng lượng dạy dỗ một hồi mới cúp máy.
Bà đó, vui sướng vô cùng.
98 đồng, giàu !
“Bác hai gái , Niệm Niệm ?” Đại đội trưởng nhịn mà hỏi.
“Ừm, nhân tài đặc biệt, mỗi tháng 98 đồng, còn tiền thưởng nữa!” Bà cụ Đường vô cùng đắc ý, bà đại đội trưởng cao hơn một , đột nhiên phát hiện đại đội trưởng lùn ít, cũng cao hơn bao nhiêu.
“Tiểu Tam, dáng cháu nhỏ ?”
Bà cụ Đường chút ghét bỏ, còn già đấy, dáng co .
Đại đội trưởng nghẹn họng, trong lòng phiền muộn, rõ ràng là do mắt bà lên trời, còn chê ông co ?
“Bác hai gái , Niệm Niệm ở ban nào thế? Sao tiền lương cao như ?”
Đại đội trưởng nén giận hỏi, con trai lớn và con trai út của ông đều đang công nhân tạm thời trong thành, đứa lớn đang ở nhà máy máy móc Tiền Tiến, đứa thứ ba ở nhà máy máy kéo của huyện, đứa lớn ba năm, đứa thứ ba hai năm, đến hiện tại vẫn lên chính thức.
Con bé Niệm mới thành mấy ngày, đột nhiên thành công nhân chính thức ?
Còn lãnh tiền lương cao như , ông đại sư phụ cũng chỉ mức lương bốn năm chục đồng thôi đấy.
“Nhân tài đặc biệt, chuyện khác , Niệm Niệm nhà bác !”
Bà cụ Đường tủm tỉm giải thích, thật bà cũng hiểu nhân tài đặc biệt là ý gì, nhưng ảnh hưởng tới việc bà khoe khoang.
“Con bé Niệm thật bản lĩnh mà!”
Dù đại đội trưởng cũng trải sự đời, liền hiểu rõ, nhất định là do con bé Niệm giúp Hồng Tinh giải quyết khó khăn, nên Hồng Tinh mới bỏ nhiều tiền như để giữ nhân tài.
Con giỏi đều là của nhà khác mà!
“ , Niệm Niệm nhà bác từ nhỏ phúc!”
Bà cụ Đường vô cùng tán đồng, lời của bà hề bừa, đây núi thôn bên cạnh một đạo quán, bên trong một lão đạo sĩ, ông già ôm con bé Niệm lên núi tìm lão đạo sĩ xem thử, lão đạo sĩ con bé phúc.
Sao đó đạo quán một đám trẻ con hiểu chuyện đập nát, lão đạo sĩ .
Trên đường , bà cụ Đường khép miệng , vui mừng hớn hở trở về nhà, về đến nhà bảo Đường Niệm Niệm lấy thẻ việc .
“Đừng mất.”
Đường Niệm Niệm lấy thẻ việc , tùy tiện dặn dò một câu.
“Không mất .”
Bà cụ Đường tò mò thẻ việc giống như báu vật, vợ chồng Đường Mãn Kim và Đường Cửu Cân cũng thò đầu qua xem.
“Niệm Niệm trong ảnh thật là gái.” Từ Kim Phượng.
“Chữ thật , của cơ quan nhà nước đúng là văn hóa.” Đường Mãn Kim.
“Thẻ việc quá, chất da , là da thật ?” Bà cụ Đường.
“Chị hai thật lợi hại!” Đường Cửu Cân.
Khóe miệng Đường Niệm Niệm nhếch lên, ánh mắt lạnh lùng thêm chút ấm áp.