Sáng sớm hôm , Đường Thư Nghi tản bộ đến luyện võ trường. Bây giờ mỗi ngày nàng đều dậy sớm rồi bộ đến đây, thể chút yếu ớt, nàng phải dưỡng một thời gian, chừng còn có thể làm một số vận động mạnh như chạy bộ đánh quyền gì đó.
Kiếp nàng chết vì lao lực, kiếp phải quyết tâm rèn luyện bảo vệ thể.
Tới luyện võ trường, Tiêu Ngọc Minh vẫn còn đang đứng tấn, cánh tay treo bao cát, đầu đặt mấy viên gạch. Lúc này Ngưu Hoành Lượng đến trước mặt Tiêu Ngọc Minh, nâng chân kê vào sườn trái của hắn, đá ngoài một chút, Tiêu Ngọc Minh lảo đảo ngã xuống đất.
“Còn tiếp tục luyện.” Ngưu Hoành Lượng bỏ lại một câu như vậy rồi tới chỗ Đường Thư Nghi, lúc gần tới nơi, hắn đã ôm quyền hành lễ: “Phu nhân.”
Đường Thư Nghi về phía Tiêu Ngọc Minh vẫn còn đang đứng tấn, : “Vất vả Ngưu sư phó.”
“Nên làm cả.” Ngưu Hoành Lượng đầu nhìn Tiêu Ngọc Minh : “Hôm nay nhị công tử tới sớm nửa canh giờ, thái độ cũng tốt hơn nhiều.”
Mấy ngày trước đây tuy Tiêu Ngọc Minh cũng tới luyện võ hàng ngày nhưng cũng phải tới giờ Mẹo mới qua tới, hơn nữa thái độ qua loa có lệ. Chuyện luyện võ này, thiên phú và chăm chỉ đều thể thiếu. Thiên phú của Tiêu Ngọc Minh tồi, nhưng nếu chăm chỉ thì cũng khó thành việc lớn.
hôm nay hắn tới rất sớm, vừa tới đã chủ động đứng tấn, hơn nữa thái độ rất nghiêm túc, là cái gì kích thích.
Đường Thư Nghi rất vui mừng, lời nàng nói hôm qua thật sự có ́c dụng. Nàng đứng ở luyện võ trường nhìn Tiêu Ngọc Minh tấn một hồi rồi mới trở về Thế An Uyển.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-sach-thanh-vai-ac-lam-phan-dien-that-vui/chuong-123.html.]
Một lát , ba hài tử đều tới, Đường Thư Nghi cho người dọn cơm. Trên bàn cơm, Tiêu Ngọc Thần điều tra người bên cạnh Trường Bình công chúa thì phải nhờ Thúy Vân một chút, vì chỉ có Thúy Vân mặt mũi người nọ.
Đường Thư Nghi đồng ý, còn dặn dò hắn được xúc động. Bị tính kế trai lơ, tuy thành nhưng cũng thật sự khiến người khó chấp nhận, đó là chuyện vũ nhục nam tử. Tiêu Ngọc Thần tuy phải người dễ xúc động nhưng hắn chỉ mới mười bảy tuổi, trong lúc điều tra lỡ biết được chuyện gì hoặc thấy điều gì, nhất thời xúc động cũng có thể làm những chuyện quá khích.
“Nhi tử .” Tiêu Ngọc Thần .
Thật cả đêm qua hắn ngủ được, một mặt là vì những lời Đường Thư Nghi nói khiến hắn suy nghĩ rất nhiều, thứ hai là bị hai chữ “trai lơ” chọc giận. Hắn đến một tuổi đã được phong Vĩnh Ninh hầu thế tử. Mấy năm nay, cẩm y ngọc thực, người xung quanh a dua nịnh bợ, tuy dưỡng thành tính tình ương nghạnh, kiêu căng tự đại nhưng cũng có sự kiêu ngạo của thế tử Hầu phủ.
trong khoảng thời gian này hắn đã ổn trọng hơn ít, cho dù tức giận muốn giết người nhưng cũng biết phải tiến hành từng bước một.
Ăn cơm xong, Thúy Vân theo Tiêu Ngọc Thần, Tiêu Ngọc Minh và Tiêu Ngọc Châu học. Đường Thư Nghi một bộ y phục đơn giản, chờ đại tẩu của nàng - Đường quốc công thế tử phu nhân.
Đêm qua nàng đã nhặt nhạnh được những tin tức về vị đại tẩu này: Đại tẩu họ Tạ, tên Diệc Hoa, xuất sĩ tộc Tạ gia. Lúc phủ Đường quốc công và Tạ gia liên hôn, cũng là mối quan hệ lợi ích hai bên, nhưng lần liên hôn này thiếu chút nữa đã hủy hoại tình nghĩa giữa hai nhà.
Đường đại phu nhân bộ dạng bình thường, nhưng phần lớn nam tử đều thích mỹ nhân, Đường quốc công thế tử Đường Thư Bạch cũng giống vậy. Lúc còn trẻ, hậu viện của hắn có hơn hai mươi di nương thông phòng mỹ mạo tuyệt sắc.
Sau khi hai người thành , bởi vì dung mạo của Đường đại phu nhân quá mức bình thường, Đường Thư Bạch cũng kiên nhẫn tới viện của nàng ấy. Hai hiếm khi giao lưu, Đường đại phu nhân tất nhiên dễ mang thai. Thành hai năm mà nàng ấy vẫn có thai. Đám di nương thông phòng của Đường Thư Bạch bắt đầu ngo ngoe rục rịch, lúc mấy di nương được sủng ái đã nhiều khiêu khích Đường đại phu nhân.