Đường Thư Nghi nhìn Tề Lương Sinh, nghĩ vị này đã từng là Trạng Nguyên, hẳn là cũng có một chút thể diện trước mặt đại nho. Vì để lát nữa bị phu tử răn dạy quá mức, nàng nâng bước qua, chắp tay hành lễ : “Tề đại nhân, thật là trùng hợp.”
Tề Lương Sinh thấy nàng thì sửng sốt chớp mắt, cũng chắp tay đáp lễ: “Hầu phu nhân tới đây là vì chuyện của nhị công tử nhà ngài ?”
Hắn ngờ Vĩnh Ninh Hầu phu nhân Đường Thư Nghi lại tới thư viện, cho rằng sẽ là Tiêu Ngọc Thần, dù mấy chuyện này vẫn thường do nam nhân xử lý. cũng có ai quy ̣nh nữ tử được tham gia vào những việc thế , hắn thở dài một tiếng trong lòng, Vĩnh Ninh Hầu phu nhân cũng dễ dàng mà.
Đường Thư Nghi thấy vẻ kinh ngạc của hắn, cũng đại khái đoán được hắn đang nghĩ gì, dù loại tư tưởng nam chủ ngoại nữ chủ nội ở cổ đại này đã ăn sâu bén rễ. nàng cũng để ý, trả lời: “Mấy ngày nay ngày nào nó cũng dậy sớm khắc khổ luyện võ, còn tưởng nó đã thu liễm tính tình, ai vẫn còn bất hảo như vậy.”
“Ngọc Minh nhà ngươi phải học võ ?” Tề Lương Sinh suy tư nói.
Đường Thư Nghi: “Là tự nó chọn, dù đọc sách xong thì cũng phải tìm một lối khác, thể cứ như vậy mãi!”
“Đúng là như vậy.” Tề Lương Sinh thở dài, lúc trước Tiêu Hoài dạy Tiêu Ngọc Minh một ít quyền cước, Tiêu Ngọc Minh theo nghiệp võ cũng xem như có cơ sở, nhưng còn nghiệp chướng nhà hắn phải làm đây? Không đọc sách cho tốt thì này thật là ăn hết khổ.
mẫu của hắn lại sủng ái tiểu nhi tử này đến mức muốn trăng được trăng muốn được , muốn quản cũng thể quản được.
Lúc , có một chiếc xe ngựa tới, Nam Lăng bá cao lớn thô kệch từ xe nhảy xuống. Nhìn thấy Đường Thư Nghi, hắn cũng vô cùng sửng sốt, nhưng cũng cười sang sảng nói với hai người vài câu, ba cùng vào thư viện.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-sach-thanh-vai-ac-lam-phan-dien-that-vui/chuong-131.html.]
Vừa vào thì đã có một thư đồng tuổi chừng mười bảy mười ́m về phía bọn họ, hỏi bọn họ là người nhà của Tiêu Ngọc Minh, Tề Hòa Quang, Nghiêm Tử Mặc rồi đưa bọn họ đến gặp sơn trưởng.
Đi bộ khoảng nữa khắc là tới một nhã viện nho nhỏ, chỉ thấy Tiêu Ngọc Minh cùng Tề Nhị, Nghiêm Ngũ đang đứng ngoài cửa, cà lơ phất phơ, y phục người vừa nhăn nheo vừa dính đầy bùn đất.
Đường Thư Nghi hít sâu một , áp xuống hỏa khí trong lòng, nhưng Nam Lăng bá bên cạnh nàng đã rút đai lưng, hừng hực về phía Nghiêm Ngũ. Nghiêm Ngũ vừa trông thấy đã nhanh chân bỏ chạy, Nam Lăng bá lập tức đuổi theo, còn quát lớn: “Nhãi ranh, ngươi còn dám chạy, xem hôm nay lão tử có đánh chết ngươi .”
Nghiêm Ngũ đang chạy thục mạng nhưng vẫn còn đầu kêu: “Con là nhãi ranh, ngài là cái gì? Ngài là thỏ già.”
Nam Lăng bá ngờ hắn còn đáp lại một câu như vậy, tức giận đến mức hai mắt nổ lửa, cầm đai lưng trong tay hô to: “Hôm nay đánh chết ngươi là được mà.”
Đôi phụ tử ngươi truy đuổi, Đường Thư Nghi dở dở . Thư đồng đón tiếp bọn họ ngờ sẽ xảy tình huống như vậy, hổ mà đưa Đường Thư Nghi và Tề Lương Sinh vào viện.
Lúc bọn họ ngang qua Tiêu Ngọc Minh và Tề Nhị, hai người tự giác đứng thẳng người, còn bộ dáng cà lơ phất phơ. Đường Thư Nghi thèm nhìn Tiêu Ngọc Minh một cái, lập tức vào sân viện. Tề Lương Sinh lại lạnh nhạt liếc nhìn Tề Nhị, Tề Nhị chỉ cảm thấy toàn căng thẳng.
Tuy rằng tổ mẫu sủng hắn nhưng nếu cha đánh hắn một trận, tổ mẫu cũng chỉ có thể khóc nháo với cha hắn một hồi.
Thấy Đường Thư Nghi và Tề Lương Sinh đã vào trong, Tề Nhị khẽ nhếch vai chạm vào Tiêu Ngọc Minh: “Sao cảm thấy ngươi rất sợ nương ngươi nha? Không phải nương ngươi rất thương ngươi ?”
Cũng giống tổ mẫu của hắn, muốn cái gì cho cái đó.