Sau khi Tiêu Ngọc Thần và Tiêu Ngọc Minh kể khẩu cung một hồi, Đường Thư Nghi cau mày, suy nghĩ một lúc hỏi: "Vậy Trình Ngọc Tuyền hai bọn họ là mật thám ?"
"Hai bọn họ cũng , Trình Ngọc Tuyền phận của bọn họ ." Tiêu Ngọc Thần : "Sau khi hai họ đến nhà lão phu thê, chuyện phía đều sắp xếp xong xuôi, nhưng bọn họ cũng , ai là của bọn họ."
"Vậy bọn họ truyền thông tin như thế nào?" Đường Thư Nghi hỏi.
Tiêu Ngọc Thần: "Nghe bọn họ đến trạch tử ở Tây Bắc của phụ lâu, trong y phục đưa lên cho bọn họ phát hiện một mảnh giấy, phía khi lấy bản đồ phòng ngự, đặt ở góc phía tây viện bọn họ đang ở, một viên gạch lỏng lẻo là . Họ cũng truyền tin cho bọn họ là ai."
Đường Thư Nghi nhíu chặt lông mày, thật cơ hồ như cũng thẩm vấn cái gì!
Một lúc , nàng hỏi: "Bọn họ Tô Bính Thương ?"
"Con hỏi , bọn họ Tô Bính Thương là ai." Tiêu Ngọc Thần .
Mọi chuyện dường như càng lúc càng trở nên rối như tơ vò, Đường Thư Nghi dậy vài bước trong phòng, hỏi: "Vậy chủ chốt bây giờ là Trình Ngọc Tuyền? Hắn mua hai về tặng cho phụ các con."
" mà, Trình Ngọc Tuyền c.h.ế.t ." Tiêu Ngọc Minh : "Chết cùng chiến trường với phụ ."
Này......
Đường Thư Nghi đến ghế gấm xuống, vẫy tay gọi Thuý Vân cầm giấy bút đây, đó vài cái tên lên đó, Thu Vân San, Thu Vân Tú, Trình Ngọc Tuyền, Tô Bính Thương, Tiêu Hoài, dùng bút vẽ các đường liên hệ giữa bọn họ, đó đưa cho ba xem, :
"Chính Trình Ngọc Tuyền đưa cho phụ các con, Thu Vân Tú và Thu Vân San là gian tế còn quan trọng, bởi vì c.h.ế.t , chúng cách nào điều tra. Như , mấu chốt bây giờ chính là Tô Bính Thương."
Đường Thư Nghi chỉ tên của Tô Bính Thương, : "Thu Vân Tú và Thu Vân San là do kiên quyết đưa từ Tây Bắc về đây, nếu hai là gian tế, mục đích khi đưa về đây là gì? Cũng chỉ là để cảm thấy ghê tởm đúng ?"
Căn phòng yên tĩnh, bốn bọn họ đều im lặng suy nghĩ, một lúc , Tiêu Ngọc Thần : "Ta thấy Thu Vân San và Thu Vân Tú là mật thám, đưa bọn họ về đây là còn hậu thủ."
Đường Thư Nghi gật đầu, hỏi: "Hậu thủ gì?"
"Dùng bọn họ để hãm hại chúng , hoặc đến thời cơ thích hợp, phận của bọn họ vu khống phụ hợp tác với địch nhân." Tiêu Ngọc Minh .
Đường Thư Nghi gật đầu: "Thu Vân San và Thu Vân Tú thể giữ , chúng mục đích của Tô Bính Thương là gì, thủ đoạn gì. Chỉ cần c.h.ế.t , liền c.h.ế.t đối chứng."
Ba đều nghiêm túc gật đầu, ánh mắt của Đường Thư Nghi rơi xuống mảnh giấy, : "Bây giờ xem , phụ các con cũng Thu Vân San và Thu Vân Tú là gian tế, hai trộm bản đồ phòng ngự ? Hay là bọn họ trộm tấm bản đồ , vốn dĩ là do cố ý để bọn họ trộm ? Trận chiến âm mưu ? Có khác sát hại ?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-sach-thanh-vai-ac-lam-phan-dien-that-vui/chuong-221.html.]
Nghi vấn của nàng cũng là nghi vấn của ba , căn phòng nhất thời rơi trầm lặng.
"Trước tiên đến những câu hỏi ," Sau một lúc, Đường Thư Nghi : "Các con bây giờ chuyện quan trọng nhất cần là gì?"
Tiêu Ngọc Thần: "Tra Tô Bính Thương."
Tiêu Ngọc Minh: "Giết Thu Vân Tú và Thu Vân San."
Đường Thư Nghi gật đầu: "Chuyện tra Tô Bính Thương, hai con phối hợp với Triệu quản gia. Giết Thu Vân San và Thu Vân Tú....."
Ánh mắt nàng về phía Tiêu Ngọc Minh, "Con đích động thủ ?"
Để Tiêu Ngọc Minh tự tay g.i.ế.c hai đó, là sự cân nhắc cẩn thận của Đường Thư Nghi. Nếu Tiêu Ngọc Minh theo con đường võ đạo, nhất định chiến trường. Chỉ cần chiến trường đều đối mặt với g.i.ế.c chóc, nàng nghĩ, bình thường đầu tiên g.i.ế.c đều phần nào băn khoăn, nhút nhát cũng do dự cũng , khả năng đều thể nhấc đao g.i.ế.c gọn gàng sạch sẽ.
Nàng dùng mạng sống của Thu Vân Tú và Thu Vân San đá mài d.a.o cho Tiêu Ngọc Minh. Giết một, thứ hai nghĩ đến sẽ do dự khủng bố nữa. Trên chiến trường, một chút do dự chừng liền mất mạng. Cho dù nàng sẽ chuẩn một cao thủ thị vệ cho Tiêu Ngọc Minh nhưng khác mạnh bằng chính mạnh.
Nàng suy nghĩ đến Thu Vân Tú và Thu Vân San, gian tế liền chuẩn sẵn tinh thần khi bại lộ sẽ giết. Hơn nữa hai họ chết, cả nhà bọn họ sẽ gặp nguy hiểm.
Điều nàng chính là, nhị nhi tử của nàng ở địa lao tàn khốc đến mức nào, căn bản chút e ngại về chuyện g.i.ế.c , cho dù là đầu tiên: "Được, lát nữa con sẽ g.i.ế.c hai đó."
Đường Thư Nghi ừm một tiếng, bảo một hài tử mười bốn tuổi g.i.ế.c , trong lòng nàng vẫn cảm thấy chút khó chịu, nhưng đây là cổ đại, con đường về mà Tiêu Ngọc Minh chắc chắn sẽ đẫm máu, nàng thích nghi với nó.
"Ừm, con ." Đường Thư Nghi .
Tiêu Ngọc Minh lưu loát dậy ngoài, Tiêu Ngọc Thần cũng dậy : "Con với ."
Đường Thư Nghi phất phất tay, bọn họ là hài tử của gia đình bình thường, chắc chắn đối mặt với m.á.u tanh mưa máu.
Sau khi hai rời , Đường Thư Nghi bảo Tiêu Ngọc Châu bên cạnh, khẽ hỏi: "Sợ ?"
Tiêu Ngọc Châu lắc đầu, đó : "Bọn họ đáng chết."
Đường Thư Nghi mỉm , là nàng suy nghĩ nhiều, những tiểu hài tử trong đại gia tộc, coi mạng sống của một giống như cỏ rác.
Một tay ôm Tiêu Ngọc Châu, nàng ngước mắt xuyên qua cửa sổ, thời gian lâu liệu rằng nàng triệt để biến thành một cổ đại?
Im lặng hít một thật sâu, nàng tự với , theo thời gian suy nghĩ ắt chút đổi, nhưng những thứ kiên trì nhất định vẫn luôn kiên trì. Nàng sẽ cho phép chính từ đầu đến đuôi biến thành một cổ đại.