Giải tỏa tâm trí, bắt đầu học tập như thường lệ, lên lớp, sách. thời gian rảnh rỗi thì chép sách kiếm tiền. mà, một chuyện là .
Qua hai ngày , Tiêu Dịch Sinh đang tiểu nhị trong thiện đường, vội vàng chạy tới tìm , kéo đến một góc ai hạ thấp giọng : "Đại ca, ngươi gì , lão Vĩnh Ninh Hầu tên là Tiêu Thành Côn, ca, ..."
"Ai cho ?" Tiêu Dịch Nguyên ngắt lời hỏi.
Vẻ mặt nghiêm túc dị thường, sự hưng phấn ban đầu của Tiêu Dịch Sinh lập tức dập tắt hơn nửa, lắp bắp : "Là… của thiện đường chuyện, … , bọn họ là thật ?"
Tiêu Dịch Nguyên thở dài, hạ thấp giọng với : " , nhưng coi như chuyện ."
"Tại ? Rõ ràng..."
"Rõ ràng cái gì?" Tiêu Dịch Nguyên ngắt lời : "Tổ phụ chết, nhi tử của tổ phụ cũng chết, giờ huyết thống với chúng trong Hầu phủ chính là ba hài tử của Vĩnh Ninh Hầu.”
“ mà, chúng giờ từng gặp mặt, thậm chí khả năng bọn họ còn về sự tồn tại của chúng , chúng qua tìm ? Đừng quên tổ mẫu của chúng và tổ mẫu của bọn họ đều cưới hỏi đàng hoàng, chúng đối lập ."
Tiêu Dịch Sinh ngơ ngác, rõ ràng bọn họ là một nhà, như thế ?
"Hơn nữa, lợi dụng quan hệ của chúng để gây chuyện, cho nên chỉ cần là chuyện liên quan đến của phủ Vĩnh Ninh hầu, hỏi cũng , càng tiếp xúc với bất kỳ ai trong họ." Tiêu Dịch Nguyên nghiêm túc căn dặn: "Đây là Thượng Kinh, những đó đều mang quyền cao chức trọng, chỉ đúng mạng nhỏ của chúng liền còn."
Tiêu Dịch Sinh sợ tới mức nên lời, lắp ba lắp bắp: "Đệ … đại ca."
Tiêu Dịch Nguyên thấy mới yên lòng, : "Yên tâm việc của ."
Tiêu Dịch Sinh nghiêm túc gật đầu, "Đệ đại ca."
Tiêu Dịch Sinh trở thiện đường tiếp tục việc của , đầu óc thông minh lắm, đại ca thông minh, cho nên đại ca bảo gì, liền đó.
Phủ Nhị hoàng tử.
Nhị hoàng tử dựa ghế gấm uống rượu, thái giám bên thả nhẹ nhàng bước chân , cúi xuống : "Điện hạ, thám tử bên phía Thượng Lâm thư viện hồi tin."
"Ồ? Nói thế nào?” Nhị hoàng tử ngẩng đầu lên uống một ly rượu.
"Nói Tiêu Dịch Nguyên và Tiêu Dịch Sinh khi quan hệ của với phủ Vĩnh Ninh hầu, bọn họ bất kỳ động tĩnh gì." Thái giám .
Nhị hoàng tử hừ lạnh một tiếng, "Nhát như chuột, danh tiếng của phủ Vĩnh Ninh Hầu dọa sợ. Ngươi gọi... gọi Hoàng Văn Diệu tìm Tiêu Dịch Nguyên một chuyến, với , chỉ cần lời bổn hoàng tử, về sẽ là Vĩnh Ninh hầu."
Thái giám lời , nhất thời bối rối : "Điện hạ, lão nô to gan một câu."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-sach-thanh-vai-ac-lam-phan-dien-that-vui/chuong-287.html.]
Nhị hoàng tử liếc mắt , "Ngươi ."
"Thật ... Thật chuyện , đối với chúng chỗ gì.” Thái giám : "Tiêu Hoài chết, bây giờ quân quyền trong tay phủ Vĩnh Ninh hầu, chúng đối địch với phủ Vĩnh Ninh hầu, mất nhiều hơn !"
"Cái gì mất nhiều hơn ?" Nhị hoàng tử nặng nề hừ một tiếng: "Chỉ cần phủ Vĩnh Ninh hầu vui, liền vui vẻ."
Thái giám: "..."
Hắn còn thể cái gì? Vẫn nên cái gì cũng đừng , việc là .
Đợi rời , Nhị hoàng tử rót thêm một ly rượu, tự lẩm bẩm: "Lần , là hậu viện phủ Vĩnh Ninh hầu tự nổi lửa, trong nhà bọn họ xảy chuyện, nào dính dáng đến ."
Nói xong, đắc ý uống thêm một ly rượu. Nghĩ đến phủ Vĩnh Ninh hầu đến lúc đó vì cướp đoạt tước vị mà ầm ĩ đến tối mặt tối mày, trong lòng liền thấy sảng khoái chịu .
Thượng Lâm thư viện mỗi ngày buổi sáng lên lớp, buổi chiều lên lớp, thời gian còn học sinh tự sách. Học tử tham gia khoa cử năm tới giống như Tiêu Dịch Nguyên, càng cần phu tử dạy dỗ quá nhiều, chỉ khi gặp vấn đề, phu tử thể giải đáp thắc mắc cho bọn họ.
Tiêu Dịch Nguyên là môn sinh đắc ý của Phương đại nho, cũng thể coi là tử, hơn nữa khắc khổ sách cũng thiên phú, Phương đại nho coi trọng .
Sau buổi học chiều, thẳng đến thư phòng của Phương đại nho, còn chút nghi hoặc hỏi Phương đại nho. Gã sai vặt canh cửa ngăn cản nữa, thấy liền cong lưng mỉm chào hỏi: "Tiêu công tử bình an."
Tiêu Dịch Nguyên xem thường loại nịnh hót , nhưng vẫn lịch sự gật đầu với gã sai vặt coi như trả lời. Nhiều năm cầu học, mặc dù trải qua quá nhiều sóng gió lớn, nhưng cũng hiểu ít đạo lý, chẳng hạn như thà đắc tội quân tử, còn hơn đắc tội kẻ tiểu nhân.
Bước phòng thư phòng của Phương đại nho, thấy ông đang đóng tập sách, mặt mang theo ý . Tiêu Dịch Nguyên tới, "Sư phụ, học sinh giúp ."
"Được." Phương đại nho đưa quyển sách trong tay cho , : "Dịch Nguyên từ Nam Cương đến đây, ngàn dặm xa xôi, gặp một nơi cảnh sắc tuyệt nào ?"
Tiêu Dịch Nguyên sững sờ một lát, : "Học sinh một lòng đường, cũng tâm trạng thưởng thức phong cảnh, bỏ lỡ nhiều cảnh ."
Phương đại nho ừm một tiếng, "Quả thật, chỉ là đợi ngươi cao trung, đường về thể thăm thú cảnh sắc ven đường."
Nói ông lấy một tờ giấy đưa cho Tiêu Dịch Nguyên, còn mỉm : "Nhìn bài thơ thế nào?"
Tiêu Dịch Nguyên cung kính cầm lấy tờ giấy, cúi đầu xem, chỉ thấy đây là một trang giữa của một bức thư, hẳn là thư dùng một bài thơ để miêu tả phong cảnh thấy. Hắn cẩn thận từng câu bình phẩm, đó trong lòng khen ngợi, đúng là một bài thơ tuyệt phẩm.
"Gió mát ôm trăng, cảnh sắc tuyệt mỹ, sống động như thật, thơ là tuyệt phẩm." Tiêu Dịch Nguyên thành thật .
"Hahaha..." Phương đại nho to, đó : "Ta cũng nghĩ tới, ngoài một chuyến thế mà thông tuệ hơn như ."
Tiêu Dịch Nguyên nhi hoặc, "Là học sinh của ngài ?"