Trong thư phòng.
Đường Thư Nghi Tiêu Ngọc Minh lười nhác ngả nghiêng ghế dựa, nhất thời biết nên mở lời thế nào.
Thật nàng cũng thích kiểu nói chuyện trịnh trọng nghiêm túc như thế này, nàng thích loại nói chuyện thong thả thoải mái hơn. Tiêu Ngọc Minh “trăm công ngàn việc”, ngoài lúc ăn cơm thì gần như thấy bóng dáng , nàng cũng chỉ có thể nhân lúc này túm người tới thư phòng nói chuyện.
Nghĩ nghĩ, nàng vẫn lựa chọn một đề ̀i nhẹ nhàng để bắt đầu: “Hôm nay con đến trại ngựa cưỡi ngựa?”
“Đúng vậy, đến trại ngựa... cưỡi ngựa.” Tiêu Ngọc Minh vốn đang lười nhác đột nhiên ngồi thẳng dậy, trong lòng chút khẩn trương, hôm nay ở trại ngựa bọn họ đã thương lượng một chuyện lớn.
Đường Thư Nghi phát hiện động ́c của Tiêu Ngọc Minh, ánh mắt lóe lên. Nếu ở kiếp , lúc nàng đàm phán với đối ́c, chỉ cần bọn họ có bất kỳ động ́c nhỏ nào nàng cũng sẽ phân tích ngay. Suy đoán xem đối phương có đang giấu diếm điều gì trong hạng mục đang thương lượng , hoặc là có động tay động chân gì trong hợp đồng .
Tiêu Ngọc Minh đối tượng đàm phán của nàng, hơn nữa thời gian nàng xuyên qua còn quá ngắn, hiểu biết về hắn còn rất ít, thật đúng là rõ động ́c vừa rồi của hắn là có ý gì. Có lẽ chỉ đơn giản là đổi tư thế thôi cũng chừng.
Thu lại suy nghĩ, nàng mở miệng hỏi: “Trại nuôi ngựa là phủ Nam Lăng bá mở ?”
“Đúng vậy.” Tiêu Ngọc Minh cười: “Trại nuôi ngựa là của mẫu Nghiêm Ngũ, cũng chính là của hồi môn của Nam Lăng bá phu nhân.”
“Ừ.” Đường Thư Nghi vẻ đã hiểu: “Ngoài thích cưỡi ngựa thì con còn thích làm gì nữa?”
“Con... con cũng đặc biệt thích thứ gì, chỉ cần chơi vui là được.” Tiêu Ngọc Minh vừa nói vừa nhìn ngoài cửa, bên ngoài đen tuyền, nhìn đã là giờ nào.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-sach-thanh-vai-ac-lam-phan-dien-that-vui/chuong-59.html.]
Đường Thư Nghi cho rằng hắn lại ngồi yên nên cũng nói sang chuyện khác nữa mà vào thẳng vấn đề: “Ngọc Minh , tìm một sư phụ tới dạy võ cho con nhé?”
“A?” Tiêu Ngọc Minh chút nôn nóng, sợ trễ giờ, nhất thời hiểu Đường Thư Nghi ý gì.
Đường Thư Nghi cho rằng tập võ, lại nhíu mày. Đọc sách thì lười biếng, nếu võ cũng muốn tập, chẳng lẽ lại muốn kinh thương? Muốn kinh thương cũng , tuy ở nơi này ̣a vị của thương nhân rất thấp nhưng phía hắn chính là phủ Vĩnh Ninh hầu, cũng có mấy người dám xem thường hắn.
“Vậy này con muốn làm gì? Muốn kinh thương ?” Đường Thư Nghi hỏi.
“Nương, để con ngẫm lại được ?” Tiêu Ngọc Minh xem như đã rõ, hôm nay nương tìm là để phạt hắn mà là muốn nói chuyện tương lai.
“Được.” Đường Thư Nghi chuyện thể gấp, nhưng vẫn có mấy lời phải giảng giải với hắn, nàng : “Người làm phụ mẫu đều mong hài tử có thể thành rồng thành phượng, nhưng cũng ý tưởng đó, chỉ hy vọng ba muội các con có thể khỏe mạnh bình an hạnh phúc. đời người cũng cần phải có mục tiêu...”
“Nương.” Tiêu Ngọc Minh ngắt lời Đường Thư Nghi: “Con sẽ suy nghĩ cẩn thận mà.”
Đường Thư Nghi: “…”
Chẳng lẽ là do nàng quá lải nhải?
“Được rồi, con về ngẫm lại cho kĩ , nghĩ kỹ thì cho nương.” Đường Thư Nghi .
Tiêu Ngọc Minh ừ một tiếng rồi đứng dậy chạy ngoài, còn Đường Thư Nghi vẫn đang nghĩ nàng thật sự quá dong dài . Thật trước giờ nàng vẫn thích nhiều lời như vậy, nhưng đã làm nương người thì cũng phải dặn dò mấy câu.
Hai một một rời khỏi thư phòng, Tiêu Ngọc Thần và Tiêu Ngọc Châu vẫn còn ngồi ở thính đường. Thấy hai người , Tiêu Ngọc Thần quan sát sắc mặt của bọn họ, thấy ai cũng bình tĩnh mới thả lỏng tâm trạng.