Nếu Đường Thư Nghi đã nói chuyện xảy ở Sùng Quang tự cho Tiêu Ngọc Minh và Tiêu Ngọc Châu thì cũng sẽ phân tích lợi hại trong chuyện này cho bọn họ biết, xem như cho bọn họ mở mang kiến thức tích lũy kinh nghiệm.
Tiêu Ngọc Châu còn nhỏ nên cái hiểu cái , Đường Thư Nghi chỉ nói: “Nghe hiểu cũng , này con sẽ rõ thôi.”
Tiêu Ngọc Châu nàng nói thế cũng gật đầu, bộ dáng thèm để trong lòng. Đường Thư Nghi sờ đầu con bé, nàng rất thích tính tình thẳng thắn của nha đầu này.
“Nói cho các con biết việc này chỉ là để các con tiếp xúc nhiều một chút, tích lũy kinh nghiệm, nhưng tuyệt đối được nói ngoài, đặc biệt là chuyện của Ngô tam tiểu thư và Thường Tịnh hòa thượng.” Đường Thư Nghi nghiêm túc dặn dò: “Một khi chuyện này truyền ngoài thì toàn bộ nữ tử Ngô gia đều sẽ bị vạ lây.”
Ba muội vậy thì nghiêm túc gật đầu, Đường Thư Nghi cũng yên tâm. Nàng lại nói với bọn họ trưa nay sẽ nướng thịt trong hoa viên, ba vô cùng cao hứng, bộ dáng nóng lòng muốn thử.
Ăn sáng xong, Đường Thư Nghi tự chạy tới phòng bếp một chuyến, xem người trong phòng bếp ướp thịt thế nào. Chỉ thấy bọn họ cắt thịt thành từng khối nhỏ cho vào một chậu lớn, lại bỏ thêm rượu, muối, hoa tiêu, hoa hồi, vỏ quế và các loại gia vị khác.
Đường Thư Nghi vốn muốn chỉ đạo nhưng nhìn thấy như vậy thì nói gì thêm, chỉ cần chờ ăn là được. Trở về Thế An Uyển, nàng gọi tú nương trong phủ tới làm mấy bộ nam trang để này tiện bề cửa.
Đảo mắt một cái là tới trưa, ba muội đã sớm chạy tới Thế An Uyển, hứng thú bừng bừng muốn ăn thịt nướng. Đường Thư Nghi dậy đưa bọn họ đến hoa viên, từ đằng xa đã nhìn thấy đám hạ nhân đang bận rộn. Mẫu tử bốn bước bát giác đình, đã thấy bàn đá trong ̀nh bày đủ loại điểm tâm, hoa quả và trà rượu.
Quản sự phòng bếp thấy chủ tử đã tới bèn bước lên bẩm báo nói thịt nướng đã gần chín. Đường Thư Nghi đột nhiên nổi hứng muốn tự mình nướng thịt, bèn đừng dậy qua đó, Tiêu Ngọc Châu cũng sáng mắt chạy theo. Tiêu Ngọc Thần và Tiêu Ngọc Minh ngồi ̣i chỗ, bộ dáng như đại gia chờ ăn.
Đường Thư Nghi vẫy tay, chờ hai người bọn họ tới gần nàng mới mở miệng hỏi: “Quân tử xa nhà bếp đều là lời vô nghĩa, chỉ kỹ năng nhiều thiệt . Các con có thể bảo đảm tương lai này sẽ gặp trường hợp phải cô đơn sinh hoạt ở nơi rừng sâu hoang vu ?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-sach-thanh-vai-ac-lam-phan-dien-that-vui/chuong-97.html.]
Hai đều lắc đầu, thế sự vô thường, ai thể bảo đảm?
“Vậy lúc đó các con phải làm ?” Đường Thư Nghi Tiêu Ngọc Minh: “Con ăn thỏ sống à?”
Tiêu Ngọc Minh nghĩ đến tình cảnh đó, da gà nổi khắp người, vội vàng lắc đầu.
Đường Thư Nghi về phía Tiêu Ngọc Thần: “Còn con gặm cỏ giống mấy con thỏ ?”
Tiêu Ngọc Thần cũng lắc đầu.
“Vậy được rồi.” Đường Thư Nghi vung tay: “Tự mình lao động cơm no áo ấm.”
Tiêu Ngọc Minh vốn ham chơi nên cũng xắn tay áo đến bên cạnh lò nướng, Tiêu Ngọc Thần tuy có chút ngại ngùng những cũng theo.
Kiếp trước Đường Thư Nghi dã ngoại cùng công ty đã từng nướng thịt hai lần, tuy nhiên cũng quá thành thạo, ba muội lại càng biết. đều là tiểu hài tử trưởng thành, đối với những điều mới mẻ đều rất hứng thú, dưới sự hướng dẫn của trù nương, hài tử chơi vô cùng vui vẻ.
Đường Thư Nghi ba hài tử ăn mặc quý phái đứng cạnh bếp lò khói bay mù mịt, luống cuống tay chân nướng thịt, ̉i gia vị, quạt gió thì bật cười ha ha, đây mới chính là khói lửa nhân gian a.
Tự mình làm nên thức ăn cũng thơm ngon hơn nhiều, ba muội ăn no căng bụng, cả Đường Thư Nghi cũng thế. Sau khi ăn xong, mẫu tử bốn trong ̀nh bát giác vừa ngắm cảnh vừa nói chuyện phiếm, nói một chút chuyện trong phủ và mấy chuyện giải trí bâng quơ.
Ba muội Tiêu Ngọc Thần vô cùng thích ý, Đường Thư Nghi cảm thấy cuộc sống cổ đại như vậy cũng tồi.