Cho dù ghét bỏ hơn nữa, cô vẫn lấy tiền .
“ , ông chủ, ông xe đạp bán ở trong chợ đen ?” Không xe đạp thì .
Dung Yên một chiếc xe đạp trong siêu thị hệ thống nhưng cũng vô dụng, chiếc xe đó phù hợp với niên đại .
Ông chủ quầy thịt chút kinh ngạc, chắc là cô gái lấy tiền bán thịt để mua một chiếc xe đạp nhỉ?
“Không cô chiếc xe đạp ?”
Dung Yên sảng khoái , “Mượn khác thôi, ông cứ thẳng là ?”
“Có, một em bán xe đạp, nếu cô mua, sẽ cho dẫn cô đến đó, mua đứt một chiếc xe đạp, một trăm sáu mươi đồng.”
“Được thôi.” Dung Yên cũng đau xót khi tiêu tiền.
Dù siêu thị trong gian của cô cũng nhiều vật dụng khác, nhiều thứ đều thể đổi .
“Được, đợi một chút, sẽ cho đưa cô đến đó.” Ông chủ quầy thịt vẫy tay hiệu với một đàn ông cách đó xa.
Người đàn ông đen gầy nhanh chóng bước đến.
“Anh Tùng, chuyện gì ?”
“Cậu dắt cô gái đến chỗ lão tam, cô mua xe đạp.”
Người đàn ông đen gầy liếc Dung Yên một cái, liền kinh ngạc vẻ của cô gái , chỗ bọn họ cô gái nào trông trắng trẻo như thế, giống như màn thầu trắng .
Dung Yên thấy chằm chằm mặt , sự hài lòng khiến khí thế cả cô toát bên ngoài, ánh mắt lập tức trở nên sắc bén.
Người đàn ông đen gầy nào từng thấy một cô gái mạnh mẽ như , chỉ một ánh thôi cũng khiến da đầu tê dại, thậm chú cả lạnh toát.
Được , thể trêu chọc cô gái .
“Đi, Đi đường ...”
Dung Yên khẽ hếch cằm, hiệu dẫn đường.
Còn cô thì dắt chiếc xe đạp của trưởng đoàn theo.
Sau khi rẽ ba, bốn , bọn họ đến nơi.
“Là… nơi …” Người đàn ông gầy gò thể bội phục cô gái thật dũng cảm, cô sợ gặp ?
“Gõ cửa.” Giọng của Dung Yên vẻ lạnh nhạt.
Người đàn ông gầy gò vội vàng gõ cửa,“Anh ba, mở cửa.”
Anh dứt lời, bao lâu mở cửa.
Một đàn ông ba mươi tuổi ngoài, khi thấy Dung Yên, liền cảm thấy kinh ngạc, cô gái xinh ở ?
Người đàn ông gầy gò nhanh chóng đến gần,“Anh ba, cô gái mua một chiếc xe đạp.”
Người đàn ông gọi là ba thấy đến mua hàng, đương nhiên vui vẻ.
Anh cũng trở nên nhiệt tình, “Mau .”
“Xe đạp đều ở đây cả, cô tự xem .” Nếu là những năm , cũng dám cứ để xe đạp ở trong sân nhà như .
kể từ khi công bố kỳ thi tuyển sinh đại học , chính sách vẻ nới lỏng hơn một chút, hơn nữa bây giờ là cuối năm, gần đến Nguyên Đán .
Người cũng mắt nhắm mắt mở.
“Bên xe đạp nữ, bên là xe đạp nam, cô mua loại nào?”
Dung Yên vốn mua một chiếc xe đạp nữ, nhưng đột nhiên nghĩ, chiếc xe đạp mai mốt cũng thể đưa cho Tần Dã .
Có Tần Dã chở cô ?
Hơn nữa, tiền còn là tiền Tần Dã g.i.ế.c c.h.ế.t con lợn rừng .
“ mua chiếc xe đạp nam , giá bao nhiêu?”
”Một trăm sáu, giá thấp nhất , Cung Tiêu Xã bên bán một trăm rưỡi, còn cần vé xe đạp nữa đó. Cái giá của thật sự hợp lý .”
Dung Yên khẽ khịt mũi một cái, kiếm thêm mười đồng đó. Mười đồng trong mấy năm là một khoản tiền lớn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-sach-thanh-vo-cua-phan-dien-chuyen-tim-duong-chec/chuong-12.html.]
Cô lấy năm tờ mười đồng trong xấp tiền , đưa phần còn ,“Số tiền đúng một trăm mười sáu, tự đếm .”
“Ôi, .” Anh ba nhận lấy tiền, đó nhổ nước bọt ngón tay, đếm tiền.
Dung Yên thấy động tác của , khoé miệng giật giật.
“Đếm đủ , đến nhé.” Anh nở nụ , lộ hàm răng ố vàng.
Dung Yên vội vàng dắt xe đạp ngoài.
Một Dung Yên dắt hai chiếc xe đạp, chuyện khó cô, nhưng mà, cô còn mua thêm vài thứ...
Tần Mai nôn nóng cửa nhà.
Cô bé nấu cơm xong , chị dâu cả cả còn về nhà nữa?
Tần Dư cũng tâm trí chuyện gì khác.
Người ... Không là về nữa đó chứ?
Dung Yên dắt xe đạp về nhà trong sự lo lắng bất an của hai em song sinh.
Cô ở cửa hét lớn,“Tần Dư, mở cửa.”
Câu , khiến đôi mắt của cặp song sinh sáng lên.
Động tác của Tần Dư còn nhanh hơn, bé vốn ở ngưỡng cửa lập tức chạy ngoài.
Vừa mở cửa, bé giật bởi những thứ treo đầy tay lái xe đạp.
Sao... nhiều đồ như chứ?
Đây là cướp về ?
“Em còn ngơ ngác gì? Mau giúp chị nhấc chiếc xe đạp lên .”
Tần Dư nhanh chóng phản ứng , đó nhấc đuôi xe đạp lên.....
Khi Dung Yên thôn, cô tình cờ gặp đội trưởng trong thôn, cho nên cô trả chiếc xe đạp .
Chuyện đỡ tốn công cô thêm một chuyến.
Dắt xe đạp sân.
Lúc , Tần Mai cũng chạy khỏi nhà.
Khi cô bé thấy nhiều đồ như , đôi mắt của cô bé mở to.
Cả đời , Tần Mai từng thấy nhiều đồ ăn ngon như .
Dung Yên dựng xe đạp lên, đó chỉ huy hai đứa nhỏ.
“Đến đây, hai đứa mang hết đồ ăn trong bếp , trong đó thịt, nhớ cất cho kỹ đó, tối nay hầm thịt ăn.”
Thịt?
Đôi mắt của cặp song sinh ngay lập tức di chuyển đến chỗ miếng thịt, một miếng thịt như ... Đôi mắt của bọn họ dán chặt đó, thể dời tầm mắt .
“Cái …” Nhiều thịt như , tốn bao nhiêu tiền chứ?
Sau khi Tần Dư kinh ngạc, trong lòng liền cảm thấy đau xót.
”Đừng ngây nữa, mau cầm lấy , còn mấy thứ nữa, cầm nhà hết . , chị còn mua cho mỗi đứa hai bộ quần áo mới và một đôi giày, lát nữa, hai đứa thử xem , nếu như nhỏ quá, thì đổi.”
Không bộ quần áo nào trong siêu thị gian của Dung Yên phù hợp với hai em Tần Dư, thật sự khiến cô nhọc lòng quá .
Chỉ thể mua thôi, may mà cô thấy quần áo may sẵn bán ở chợ đen, chỉ là chút quê mùa.
Dù thì còn hơn .
Nhìn quần áo hai em mặc , mùa đông lạnh lẽo…. áo khoác bông để mặc, cũng quá đáng thương .
Thật Tần Dã nhiều sức lực, săn b.ắ.n cũng giỏi, nhưng vô cùng xui xẻo, lúc lên núi con vật nào đến gần cả.
Thật sự kỳ lạ.