Diệp Duật  cau mày: ”.....Chắc cô  vẫn còn  chút tiền….”
“ mà,   cô   cô    tiền. Dung Yên  nhà cô    lâu  gửi tiền cho .” Trên mặt Từ Khả tràn đầy lo lắng.
“Cho dù trong tay cô  còn tiền  nữa thì, xe đạp mới  lương thực với thịt…..Em   hôm nay cô  cũng  tốn ít nhất 200 đồng….. Dung Yên   khả năng  nhiều tiền như ”.
“Em cũng   ý gì cả, nếu tiền  của cô   lai lịch thì  , em chỉ sợ….” Cô  cắn nhẹ môi, lo lắng trong mắt như sắp tràn  ngoài.
“Em chỉ sợ cô  trong lúc cấp bách  bất chấp tất cả…..Làm  chuyện sai gì.”
Lời  chẳng khác gì đang ám chỉ Dung Yên  trộm tiền để tiêu.
Diệp Duật đương nhiên cũng  , nhưng   cũng  nghĩ theo hướng mà Từ Khả ám chỉ: ”Em đừng lo lắng, Dung Yên   khả năng  chuyện  , gan cô  nhỏ như ….Tiền  chắc là Tần Dã cho hoặc cô  nhặt  thôi.”
Từ Khả     xong, trong lòng lập tức khó chịu.
Cái gì gọi là Dung Yên   khả năng  chuyện ? Hay là Diệp Duật vẫn còn tình cảm đối với tiện nhân Dung Yên ?
Nghĩ đến quan hệ của hai  ở trong mộng.
Từ Khả cực kì  vui.
  mặt cũng  để lộ  bất kỳ cảm xúc gì  đúng.
Chỉ là vội : ”Diệp Duật  đừng hiểu lầm ý của em, em    Dung Yên sẽ , ….. Nếu Dung Yên thật sự nhặt  tiền,  nhiều tiền như thế…..Cô  thẳng tay tiêu như ,   mất   sẽ lâm  khó khăn ? Cô   như      lắm  ? Nhặt tiền của    còn tiêu hết sạch.”
“Hay là…. Chúng   khuyên bảo cô  ,  cô  trả đồ  mua trở về….Nếu  lấy   đủ tiền…Vậy….Vậy ở đây em cũng còn một ít….”
Trong lòng Diệp Duật  phức tạp,   thật  ngờ Từ Khả   bụng như .
 là một cô gái mềm yếu,   thật sự   nhầm , cũng  thích nhầm .
“Vậy   xem thử.”
Trong mắt Từ Khả lóe lên một tia sáng, cô  lập tức : “Em  với ! Hôm qua, cô   thể  hiểu lầm... cũng  một  ý kiến với em, nếu như em đến đó,    giải thích thêm chút...“
Ngoài việc   tiền của Dung Yên đến từ .
Cô    vì  Tần Dã  chết?
Chuyện   quan trọng với cô .
Chẳng lẽ là do cô  bày kế khiến Dung Yên gả cho Tần Dã, cho nên vận mệnh của Tần Dã  đổi ?
Loại chuyện  chệch khỏi giấc mơ , khiến cô   bất an.
Nói tóm , cô   cho phép con tiện nhân Dung Yên đó sống một cuộc sống   nữa.
Diệp Duật  thấy dáng vẻ cố gắng nhẫn nhịn ấm ức của Từ Khả cũng  chút đau lòng.
“Vậy thì chúng  cùng , chúng   xem thử.”
Từ Khả cụp mắt xuống, gật đầu.
 lúc , trong lòng cô  cảm thấy  khó chịu... Diệp Duật  hề thuận theo lời  của cô  mà trách móc Dung Yên.
Diệp Duật  chú ý đến sự  đổi  biểu cảm  khuôn mặt Từ Khả.
Anh  dẫn đầu   ngoài.
Từ Khả thấy , kìm nén chút  vui  ở trong lòng,  đó vội vàng  theo.
Gia đình Tần Dã sống ở vị trí ngoài cùng phía bắc thôn, cách những thôn dân khác  xa.
Vị trí  mặc dù  chút hẻo lánh, nhưng đối với Dung Yên mà  thì cô vẫn  thích.
Lúc , cô đang  quần áo cho Tần Dã.
“Anh...   chứ?” Mặc dù Tần Dã  để ý cơ thể của  như thế nào, nhưng  vẫn  sống.
Hơn nữa  sống thật , dù  thì em trai em gái vẫn còn nhỏ tuổi như .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-sach-thanh-vo-cua-phan-dien-chuyen-tim-duong-chec/chuong-16.html.]
Ngẩng đầu   đang nghiêm túc  băng cho , cô thật sự  xinh .
Bây giờ   thêm một  mà  thương nhớ,  thì  sống chung với cô thật ,   cho cô một cuộc sống   nhất.
Cho nên,    chết.
Anh và Dung Yên vẫn   vợ chồng thật sự.
“Không , nghỉ ngơi một  thời gian là .” Dung Yên mở miệng , động tác  tay cũng   dừng .
Có cô ở đây, cộng với thuốc trong  gian.
Cho dù  c.h.ế.t cũng  dễ dàng.
Tần Dã thở phào nhẹ nhõm,  thì  .
Động tác dịu dàng của cô khiến khóe miệng   tự chủ  mà nhếch lên... Cô  nhất định  thích  nhỉ!
Nếu ,    chê bai ?
Nghĩ đến đây, tim  đập nhanh hơn một chút.
Sau khi Dung Yên xử lý hết vết thương, cô  nhớ  một chuyện khác.
“Tần Dã, em  đóng thêm một cái giường khác.”
Tần Dã  thấy lời , tâm trạng vui vẻ của  lập tức biến mất.
“... Đóng giường  gì? Em chê bai  ? Chẳng lẽ mùi thuốc    khiến em khó chịu ?”
Không, vợ   là thích , nếu   như ,  cô   đối xử  với em trai, em gái  như  chứ? Ánh sáng lóe lên trong mắt .
“Vậy thì  , em chỉ là...” Cô vẫn  kịp  mấy lời còn ,   Tần Dã ngắt lời , “Nếu em  chê bai ,  thì, đừng tốn công  chuyện đó, cái giường  đủ lớn, chúng   cần  ngủ riêng .
Dung Yên: ...
Cô   sợ tốn công.
Ngay lúc cô định mở miệng  tiếp,  bé Tần Dư chạy  trong.
“Chị dâu cả, thanh niên trí thức Từ và thanh niên trí thức Diệp ở bên ngoài, bọn họ  tìm chị...”
Dung Yên   thấy tên hai  , lông mày của cô khẽ nhíu , hai   đến đây  gì?
Có lẽ  thấy sắc mặt   của cô, Tần Dư dè dặt  một câu: “Nếu chị dâu cả   gặp,  em đuổi bọn họ  nhé?”
Bây giờ Tần Dư  chấp nhận  chị dâu cả mới , cho nên  bé   những  đó đến tìm chị dâu cả cho lắm.
Dung Yên  thể  thấy sự hưng phấn trong giọng  của  bé,  khỏi nheo mắt  Tần Dư, ngoại trừ tối hôm qua Tần Dã  thương thì đây là  đầu tiên cô  thấy  bé thể hiện cảm xúc  khuôn mặt như .
Đây mới là dáng vẻ mà thiếu niên nên .
“Không cần , chị  ngoài xem thử.”
Vẻ thất vọng  khuôn mặt Tần Dư  chút quá rõ ràng.
Dung Yên  thấy tâm trạng của  bé  đổi,  nhịn  mà nhếch môi.
Chà, Tần Dư đây là   cô  ngoài gặp họ!
Cô giơ tay xoa đầu  bé,  đó mỉm  bước  ngoài.
Tần Dư sững sờ tại chỗ, Chị ... Sao chị   thể xoa đầu  chứ?
 mà, bàn tay của chị  thật ấm áp, giống .
Khuôn mặt  bé  đỏ lên, “Anh…Anh cả, em  xem thử.” Nhỡ  hai  đó bắt nạt chị dâu cả thì ?
Tần Dư nhấc chân lên liền lao  ngoài.