Về chuyện kết hôn, lúc rõ chi tiết với đồng đội, tình hình cụ thể và những yêu cầu còn dẫn tới đó tận mắt xem xét, cô thật sự chấp nhận từ tận đáy lòng thì mới thể bàn đến chuyện hôn nhân.
Chu Quang Hách định lên tiếng chuyện thì tiếng "ục ục" cắt ngang. Nhìn theo hướng phát âm thanh, thấy cô gái nhỏ đang ôm lấy cái bụng đói đến khô quát của , càng thêm gầy yếu. "Đi ăn sáng ."
Thuỷ Lang phản đối. Mắc dù vùng hoang dã phương Bắc coi là kho lương thực của phía Bắc nhưng vì tiểu tam thường xuyên quấy rầy, thêm xuất từ gia đình tư bản, cô ăn cháo ngô suốt ba tháng trời. Mùa đông đến, ngay cả một cọng cỏ tươi cũng thể thấy, ba tháng trời ăn rau xanh, nếm mùi muối, ăn đường, càng chút đồ mặn nào. Mỗi ngày còn việc cực nhọc, đến nỗi mắt của cô còn xanh hơn cả mắt sói núi tuyết.
Bước khỏi nhà ga, Thuỷ Lang thở phào nhẹ nhõm khi thấy những chiếc xe buýt màu đỏ trắng, xanh trắng và những tòa nhà cao tầng hiện đại.
Thành phố, Thượng Hải, cuối cùng cô cũng trở về !
Lên xe buýt, bọn họ thẳng đến cuối con đường Hoài Hải Trung, bước một cửa hàng ăn uống quốc doanh tại ngã tư đường Phúc Mậu.
Ngay lập tức, mùi thơm đậm đà của sữa đậu nành xộc thẳng mũi cô. Những nhân viên phục vụ đội mũ trắng cầm vá gỗ lớn, múc từng muôi sữa đậu nành bốc khói nồi nhôm và bình giữ nhiệt cho khách hàng mua về nhà.
Đậu nành trắng mịn, sữa đậu nành khiến Thuỷ Lang nuốt một ngụm nước bọt, bên tai vang lên âm thanh “rộp rộp” khi khách hàng nhai bánh quẩy giòn tan. Những cái bánh quẩy vàng rộm, giòn tan, cắn một miếng là dầu béo ngậy tràn ngập trong miệng.
Cô thấy những thợ bánh dùng xẻng lấy những cái bánh mì hình bầu dục từ trong lò . Vỏ bánh giòn, bên trong mềm, rắc đầy hạt mè trắng, tỏa hương thơm ngào ngạt.
Mắt Thuỷ Lang đỏ lên vì thèm thuồng, cô chỉ lao thùng sữa đậu nành để lấp đầy bụng, đó nhảy lò bánh mì mà ăn thật no. Rồi sẽ lấy thêm mấy cái bánh lớn, bắt chước mấy chú bác ở đây, cuộn bánh mì với quẩy để thưởng thức.
“Em ăn gì?”
“Ăn tất cả!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-sach-thap-nien-80-xe-mat-ca-nha-ong-bo-can-ba/chuong-1-3.html.]
Chu Quang Hách ngỡ ngàng, dáng vẻ thèm thuồng của Thuỷ Lang chọc cho bật : “Em ăn khẩu vị nào? Sữa đậu nành mặn đậu nành ngọt? Bánh nướng cũng vị ngọt và mặn.”
Thuỷ Lang ngẫm nghĩ một lúc. Thật cô thích uống sữa đậu nành ngọt nhưng nghĩ sữa đậu nành ngọt chỉ mỗi đậu nành, còn sữa đậu nành mặn thêm quẩy, rong biển, tôm khô, dưa cải, thể nếm nhiều hương vị hơn, nên cô lập tức quyết định: “Sữa đậu nành mặn, bánh nướng ngọt.”
Như là cô cũng thể ăn đường !
Chu Quang Hách lấy tiền giấy mua đồ, thấy ánh mắt cô vẫn dán chặt bánh quẩy mà khác đang ăn dở, lấy thêm hai phiếu bánh quẩy: “Chờ hai rời , em qua đó .”
Thuỷ Lang chiếm chỗ , ngay đó sữa đậu nành bưng . Ăn tại quán thì đựng trong bát lớn màu xanh trắng, đúng như cô dự đoán, một bát sữa đậu nành mặn quẩy, dưa cải, tôm khô, rong biển, thêm hành lá xanh mướt, cùng với nước tương tươi, giấm thơm và dầu ớt... Mùi thơm nồng nàn khiến nước mắt cô suýt chút nữa trào .
Nghĩ đến cảnh khi xuyên , cô giá trị bản hơn trăm triệu, món ngon sơn hào hải vị xếp hàng chờ cô lựa chọn, mà giờ đây, cô xúc động đến mức rơi nước mắt chỉ vì một bát sữa đậu nành mặn, đúng là tạo hóa trêu ngươi!
Cô múc một muôi sữa đậu nành, vị sánh mịn như trứng hấp, trộn với quẩy, rong biển và hành lá. Hương vị thơm ngậy, tươi ngon, chua cay khiến cô thể kìm nước mắt. Cô thực sự ăn ngon đến phát !
Chu Quang Hách cầm bánh quẩy đến, thấy cảnh liền ngớ : “Em ăn cay ?”
Thuỷ Lang lắc đầu, liên tục múc hai muôi nữa cho miệng, dùng hành động để trả lời . Sau đó, ánh mắt cô thấy cái bánh lớn trong tay , con mắt chuyển động nữa, đôi mắt chằm chằm đó.
“Ăn cẩn thận sẽ nhân bánh bỏng lưỡi đấy.” Chu Quang Hách đặt cả quẩy và bánh lớn mặt Thuỷ Lang, mặt thì chẳng gì, cũng ý định chia đồ ăn của cô.
Thuỷ Lang mới nuốt miếng sữa đậu nành xuống, cắn ngay một miếng bánh ngọt. Cô nếm vị ngọt, nghix rằng một loại bánh ăn đến giữa mới thấy nhân. ngờ, cửa hàng ăn uống của thập niên 70 đồ ăn hào phóng, chỉ cần cắn nhẹ một cái là nhân tràn .
Cô cắn một miếng lớn, lập tức nóng đến mức lưỡi tê dại. khi nếm vị ngọt mà cô lâu thưởng thức, cho dù lưỡi bỏng, cô cũng nhả , cố gắng chịu đựng.
Cho đến khi một bàn tay chai sạn bóp lấy cằm cô, buộc cô há miệng , Thuỷ Lang thấy đối phương cầm đôi đũa định lấy miếng bánh khỏi miệng , cô liền cố gắng dùng đầu lưỡi cuộn miếng bánh sâu hơn.