“ bao giờ thấy một nữ đồng chí nào nghề mộc.” Vợ của phó xưởng trưởng Thạch cũng kinh ngạc Thủy Lang. Hai ngày bọn họ bận , thấy chuyện xảy trong ngõ, nhưng giờ việc bọn họ đến chuyện đó mấy . Bọn họ đều vợ mợ Chu Quang Hách tìm về là thông minh, xinh : “Cô định gì? Làm đồ nội thất tân hôn ?”
“Không, định một cái giường tầng. "
“A, cô định cái cho Chu Huỷ ?” Vợ của phó xưởng trưởng Thạch ba bé gái, : “Thật là đáng thương. Cô tấm lòng nhân hậu, đều là sống chung một ngõ, cô cũng đừng tự việc , lão Thạch, ông tìm giúp bọn họ một cái giường tầng loại bỏ chất lượng quá tệ, giúp đỡ sửa chữa một chút, lấy giá rẻ là .”
Phó xưởng trưởng Thạch suy nghĩ một lúc gật đầu, đột nhiên một tràng vang lên.
"Uông Tú, là giúp đỡ, ai sản phẩm kém chất lượng loại bỏ của các ? Hơn nữa thiết kế của cô gái còn gấp nghìn so với phó xưởng trưởng Thạch nhà bà đó.”
Uông Tú vốn là ý nhưng giễu cợt, lập tức vui : “ hiểu , hôm nay ông tới đây là để gây phiền phức cho chúng . Đã nhiều năm như , ông thành như vẫn chịu phục. Được , đưa đồ cho chúng xem, ông sợ mất mặt, chúng còn cái gì mà sợ.”
Thái độ cao ngạo mặt Uông Tú cùng sự thờ ơ của phó xưởng trưởng Thạch khiến Lão Du Điều phát điên. Ông giật cuốn sổ từ tay Thủy Lang, mở đưa cho hai : “Nhìn xem, cho kỹ một chút, đúng , hơn gấp nghìn lão Thạch nhà các ?”
Phó xưởng trưởng Thạch tùy ý thoáng qua, lập tức dừng , chăm chú bản vẽ thiết kế sổ.
Uông Tú hiểu thiết kế, nhưng thấy biểu hiện của chồng gì đó đúng, bà cũng liếc vài cái, phát hiện thiết kế cuốn sổ gì đó kỳ lạ, các đường nét thẳng, khi kỹ, kìm lòng kêu lên:
“Ối! Làm thế nào thể thiết kế như ?”
“Là cô thiết kế nó ?” Phó xưởng trưởng Thạch biểu cảm chuyển thành nghiêm túc, Thủy Lang: “Cô bé, cô thể dối, cho đến bây giờ mới thể miễn cưỡng đạt bản lĩnh . Là ai? Chẳng lẽ là nhà thiết kế nổi tiếng giúp cô thiết kế ?”
“Cũng chẳng bản lĩnh gì, chỉ là vẽ mấy đường cong thẳng thôi.” Thủy Lang thản nhiên : “Quan trọng là ý tưởng thiết kế và thẩm mỹ cá nhân tạo kết quả. Dù kỹ năng hội họa đến mà cứ miên man bất tận, trời vẽ gáo nước thì tác dụng gì.”
Đôi mắt của phó xưởng trưởng Thạch dừng , ông cảm nhận sự tự tin đánh thắng đó truyền đến từ cô bé mặt, những nghi ngờ trong lòng ông lập tức tan biến. Không còn nghi ngờ gì nữa, cái nhất định là do cô vẽ , hơn nữa đây chỉ phần nổi của tảng băng chìm thực lực của .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-sach-thap-nien-80-xe-mat-ca-nha-ong-bo-can-ba/chuong-18-5.html.]
Thiết kế khiến bọn họ chấn kinh, cô để mắt, đơn giản giống như uống nước
“Sao hả?” Lão Du Điều thấy sắc mặt sư , trong lòng vô cùng sung sướng, : “Có cô giỏi hơn ông gấp một nghìn ?”
Phó xưởng trưởng Thạch nghiêm túc gật đầu: “Dù là bản lĩnh ý tưởng thiết kế, đều giỏi hơn năm đó.”
Lão Du Điều “Hứ” Một tiếng: “Đã để cho ông mở rộng tầm mắt, mau lấy một ít gỗ trong xưởng , bán rẻ cho đồng chí Tiểu Thuỷ .”
“Cô thực sự tự một căn phòng như thế ?” Vương Tú vẫn đang chằm chằm bản vẽ thiết kế, tưởng tượng phòng của con sẽ như thế ,
Có giường riêng, tủ quần áo riêng, bàn học riêng, cần giành nữa, luôn phàn nàn chỉ một phòng, sinh hai đứa con?
Quan trọng là khi thiết kế như thế , ở giữa vẫn còn nhiều trống để sinh hoạt, hề chật chội chút nào.
Chẳng những hai đứa con trai gian riêng, cho dì thêm một đứa bé nữa cũng .
Uông Tú động lòng đẩy chồng: “Không tháng một mẻ gỗ mới về ? Ông tìm cách lấy một ít, tóm là tiêu thụ nội bộ.”
Phó xưởng trưởng Thạch đang suy nghĩ g, lên tiếng, đúng lúc Thủy Lang đang định thể cầm những loại phiếu khác đổi thì ông : “Như , cô cứ tiến hành , cần thêm bao nhiêu gỗ, đều miễn phí ủng hộ cô.”
Trong phòng khách bỗng chốc trở nên yên tĩnh.
Thủy Lang kinh ngạc một lúc hỏi: “Có điều kiện thế gì?”
Lão Du Điều hét lên: “Ông sẽ dùng mấy cân gỗ mà ăn cướp thiết kế của cô gái đấy chứ?”
“Đừng nghĩ khác đều giống như ông.” Phó xưởng trưởng Thạch cuối cùng nhịn nữa quát Lão Du Điều một tiếng, đó với Thủy Lang: “Không điều kiện gì cả, cô cho xem bản thiết kế của cii, thể xem .”