Ít ỏi đến đáng thương!
Phó cục trưởng Hứa đẩy phong bì , lấy ví tiền : “Cô bé ơi, thể nỡ nhận tiền của cô? Cô cầm lấy hai mươi tệ , còn mấy tấm phiếu vải phiếu giày , mua một cái áo sơ mi , một đôi giày da, để bản thể diện một chút!”
“Không, , thể nhận .”
“Cầm lấy , chờ cô thành tích ở cục quản lý bất động sản, nhất quên Bá Nhạc .”
Thủy Lang lập tức : “Phó cục trưởng Hứa, ông cái gì ? quên bố ruột, cũng thể quên ông . Ông chính là bố ruột tái sinh !”
Sắc mặt phó cục trưởng Hứa đột nhiên lập tức từ hoa tươi biến thành hoa hướng dương: “Tốt , hiểu tâm ý của cô, cũng yên tâm. Vậy cô việc , về ăn cơm , ngày mai gặp .”
Người rời , Chu Huỷ vẫn còn thất thần, Thủy Lang nhét hai tấm phiếu túi, tam quan nữa đả kích.
Đối với những khác, kiếm một công việc, năm trăm nhân dân tệ là thể thiếu, một công việc như cục quản lý bất động sản, tuỳ tiện một vị trí trong văn phòng, ngoài những mối quan hệ vững chắc, vị trí kém cỏi nhất cũng mất ít nhất hơn một nghìn nhân dân tệ.
Vị trí béo bở hơn, hai nghìn nhân dân tệ là tuyệt đối trốn thoát, cô chuẩn sẵn tiền, kết quả là Thủy Lang những mất một xu nào, đầu tiên là một cái đồng hồ La Mã quý giá, đến phút cuối cùng, còn lấy hai mươi tệ nữa để mua một bộ trang phục!
Chu Huỷ lớn như , cho tới bây giờ từng qua chuyện như !
Quả thực chính là từng thấy!
Nếu thấy tận mắt, cho cô , cô sẽ cho rằng đó đang khoác lác.
Khoác lác cũng thể thổi phồng như !
“Thủy Lang, em thật sự là quá lợi hại, nhất định thể lập thành tích ở Cục quản lý Bất Động Sản, thành tích khiến mở rộng tầm mắt!”
Thủy Lang : “Chị cả, em còn , chị tạo cho em áp lực lớn như .”
Chu Huỷ vội vàng xua tay : “Không , , chị chỉ bộc lộ cảm xúc thôi, em đừng chị bậy, cũng đừng cảm thấy áp lực.”
“Em dâu.”
Từ cánh cửa đang mở, thể thấy âm thanh của ai đó đang xuống cầu thang.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-sach-thap-nien-80-xe-mat-ca-nha-ong-bo-can-ba/chuong-26-2.html.]
Kim Xảo Chi trong bộ đồ ngủ dép lê chạy xuống: “Vừa từ Cục quản lý Bất động sản tới ? Có đến báo em ?”
“Thấy phó cục trưởng Hứa vui vẻ đến vui vẻ thì nhất định là như .” Uông Tú bước qua cửa: “Đáng tiếc, lão Thạch nhà chúng sắp thương tâm c.h.ế.t .”
“Chị dâu, chị thật sự chắc chắn sẽ ở Cục quản lý bất động sản ?” Tống Khởi Ba cũng bước qua cửa, tay cầm một cái ấm quân đội: “Nếu chị chắc chắn bên đó, cái ấm đưa về thôi.”
“Cái gì? Thực sự phòng quản lý bất động sản ?”
Lão Du Điều cũng đột nhiên từ ngoài cửa xông : “Đáng tiếc, đáng tiếc, còn đợi cô nhà máy gỗ 1, phó xưởng trưởng Thạch kinh ngạc.”
Uông Tú lập tức ném ánh mắt hình viên đạn qua..
“Người ?” Sau phòng bếp truyền tới một giọng khác, bà Lư đến giữa hai cánh cửa, xuống sàn nhà một chút, cởi giày, vểnh tai lên : “Cục quản lý bất động sản thể dễ như , tự tới cửa, chắc chắn là đến xin ?”
Bà con trai , con trai của lãnh đạo chỗ đợi bảy tám năm, nhưng vẫn thể đợi một vị trí ở Cục quản lý bất động sản.
Mặc dù cô bé quả thực năng lực, nhưng bà thể tin con trai của lãnh đạo đơn vị con trai đợi nhiều năm như vẫn thể đơn vị, mà cô bé thể lập tức .
“Vào , là nhân viên trao đổi nhà ở.”
Bà Lư khựng .
Hai chiếc giày bay ngay lập tức, bà giẫm chân trần sàn nhà chạy về phía .
“Cái gì! Ôi!”
“Nhân viên trao đổi nhà ở? Khẩu khí lớn lắm!”
“Thật là một vị trí , còn tưởng rằng cô lao động khổ sai!”
“Với vị trí , kể từ bây giờ ngưỡng cửa nhà cô sẽ giẫm nát thành từng mảnh!”
“Chị dâu, trâu, chị thật sự là trâu, chị thực sự là lợi hại nhất mà từng thấy!"
Vì công việc của Thủy Lang mà phòng khách tràn ngập lời khen ngợi, thu hút ít hàng xóm từ bên ngoài .