Ô Lâm Lâm há to miệng, vẻ mặt ngơ ngác Thủy Lang và Chu Quang Hách.
Không gọi Trâu Khải ?
Là gọi vị quyền đội trưởng , chồng?
Chuyện thể xảy ?
Làm Thủy Lang thể một chồng khác?
" thể nào!"
Ô Lâm Lâm chằm chằm Thủy Lang ở đối diện đang mỉm : “Trước cô thích Trâu Khải ?”
Thủy Lang kinh ngạc mấy đối diện chấn kinh đến thất sắc, ánh mắt khinh thường: “Trâu Khải? Đó là thứ đồ chơi gì?”
Tia hy vọng còn sót trong lòng Trâu Khải lập tức tan vỡ, sắc mặt đen kịt, mơ hồ còn lộ chút xanh xao, trong lòng đột nhiên như biến thành một quả chanh, ngừng vắt nước chua, giống như đột nhiên rắc lên một lớp ớt bột, đốt cháy bụng tới bốc lửa!
Vị hôn thê của kết hôn đối thủ một mất một còn của ?
Điều là thể!!!
Đây là từng điều tra!
, cô âm thầm điều tra , cô tức giận vì kết hôn với cô, cố ý trả thù , , là cố ý thăm dò xem rốt cuộc ghen , quan tâm !
Trâu Khải hung hăng thở thở mà kìm nén bấy lâu nay.
Nhất định là như !
Không ! Có! !
Ngón tay Chu Quang Hách khẽ run lên, nắm đ.ấ.m siết chặt từ khi bước cửa, thấy Trâu Khải cuối cùng cũng từ từ thả lỏng.
Vừa Thủy Lang thấy Trần Khải, biểu cảm ngay lập tức đổi, rõ ràng là giật nảy .
Ánh mắt từ xa lạ đến giống như từng quen .
như nghĩ, cô nhận nhầm kết hôn.
Trong tình huống , hành động và phản ứng của cô bé khiến đột nhiên bội phục từ tận đáy lòng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-sach-thap-nien-80-xe-mat-ca-nha-ong-bo-can-ba/chuong-26-9.html.]
Ngay cả trong quân đội, cũng ít thể khiến rung động, thể khiến bội phục từ tận đáy lòng như .
hiện tại trong lòng tràn đầy bội phục.
Bội phục cô thể phản ứng ngay lập tức trong vòng đầy một phút, , thậm chí đầy mười giây khi giáng một đòn nặng nề trong một cảnh quan trọng và gay cấn đến bình thường như , cũng trong một giây phản ứng , nghĩ một câu trả lời kẽ hở, khiến tất cả đối diện thua cuộc.
Chu Quang Hách đến bên cạnh Thủy Lang, sóng vai chung một chỗ với cô: “Xin chào, là chồng của Thủy Lang. Chúng khi kết hôn là mối tình đầu của , là yêu đương tự do.”
“Sao thể thế ?”
“Không thể nào!”
Ô Lâm Lâm và Trâu Khải đồng thời hét lên.
Người là sụp đổ, lo lắng, giống như moi trái tim của đối phương, kết quả tới một cọng tóc gãy cũng lấy
Người tỏ vẻ tức giận, sắc mặt tái xanh, dáng vẻ giống như cắm sừng, phản bội.
Mọi trong văn phòng đều quên mất công việc, chằm chằm bọn họ rời mắt.
Những xếp hàng bên ngoài cũng chen chúc cửa, đắm chìm trong câu chuyện bát quái vẻ hỗn loạn và đặc biệt hấp dẫn mà quên mất đến đây để gì.
“Sao cô thể kết hôn ?”
Ô Thiện Bình cuối cùng cũng lấy chút ý thức: “Không đúng, cô căn bản là Thủy Lang. Con gái Thủy Lãng của theo quốc gia kêu gọi lên núi xuống nông thôn, tham gia xây dựng ở vùng hoang dã phương Bắc. Chắc chắn là cô bên chính sách, mới giả mạo con gái tới đây!”
Thủy Lang giễu cợt ông : “Mực bút máy che khuất tầm mắt của ông, chẳng lẽ cũng che mất cả đầu óc của ông ?”
Ô Thiện Bình theo bản năng giơ tay lau mặt một cái, kết quả khiến cả khuôn mặt đều đen thui: “Nói , cô giả mạo con gái ?”
Thủy Lang đột nhiên một tiếng: “Ông đoán xem.”
Ô Thiện Bình thể thở , suýt chút nữa ngã ngửa : “Cô thuộc đơn vị nào, thuộc khu phố nào, từ chỗ nào lấy tin tức, lấy tự tin mà đến đây vàng thau lẫn lộn!”
Thủy Lang chỉ xuống sàn nhà phòng cục quản lý bất động sản, mới đầu về phía ba phía bàn đăng ký: “Có thể bắt đầu đăng ký, Thủy Lang, cư dân gốc 2 đường Phục Nam, con gái ruột duy nhất của Thủy Mộ Hàm, thừa kế nhà 2 đường Phục Nam.”
“Cô bậy!”
Ô Thiện Bình thất tha thất thểu kéo Thân Tú Vân tới: “Cô là giả mạo, Ô Thiện Bình là thừa kế nhà 2 đường Phục Nam!”
“Im lặng!”