Một khi ban hành chính sách mới, cô sẽ trở về là thiên kim đại tiểu thư gia tài bạc triệu, sống trong căn nhà gỗ giống như trong quá khứ.
Còn chỉ là một công an còn bình thường hơn cả bình thường, chỉ một căn phòng trong một con hẻm, cho dù đơn vị thể sẽ cấp nhà thì nhiều nhất cũng chỉ là một gian phòng cùng loại, so với căn nhà gỗ ở 2 đường Phục Nam là một trời một vực.
Một bình thường giống như , vai còn gánh nặng chị cả và ba đứa trẻ...
“Em nợ bất cứ ân tình nào cả, là nên cám ơn em.”
Thủy Lang vẻ mặt ủ rũ của , dừng một chút: “Ý là cám ơn em sửa sang phòng của chị cả ? Chuyện cần để ở trong lòng, lúc đó em thực sự nghĩ nhiều, nhưng trong quá trình việc, nghĩ đến nếu cải tạo một chút, thu hút sự chú ý của hàng xóm và khu phố thì cũng sẽ cho cục quản lý bất động sản chú ý tới, em cũng chút tư tâm của .”
“Anh cũng tư tâm.”
Chu Quang Hách lặng lẽ cô: “Cho nên, em cũng cần để ở trong lòng, về việc kết hôn nữa, em cần suy nghĩ, tình hình trong sở em cũng một chút, hiện tại là thời điểm định, tạm thời ý nghĩ đó, em cứ yên tâm tiếp tục ở đây.”
Thủy Lang suy nghĩ một chút gật đầu: “Giả sử ... đối tượng thích thì cần quan tâm đến cảnh của em, lập tức cho em , đến lúc đó hộ khẩu của em lẽ chuyển về , cho dù khu phố sắp xếp, em cũng thể ở nhà khách, em tiền mà.”
Chu Quang Hách giật giật khóe miệng, khẽ gật đầu.
Nói xong, trong lòng đáng lẽ nhẹ nhõm giống như buông một tảng đá lớn, nhưng Thủy Lang cảm thấy chút ngột ngạt, khi cúi đầu thấy ly cà phê trong tay, lập tức bừng tỉnh đại ngộ: “Nửa đêm quả nhiên nên uống cà phê, tinh thần tỉnh táo quá chút buồn bực.”
“Anh lấy cho em một cốc nước nóng.”
Chu Quang Hách vén chăn dậy, mở cửa, bước bóng tối của phòng khách, lưng về phía phòng, ôm ly thuỷ tinh hồi lâu nhúc nhích.
“Đừng lấy nhiều quá, để lâu sẽ nguội.”
“Được.”
Uống nước xong, lẽ cà phê trong loãng , Thủy Lang cảm thấy trong n.g.ự.c còn khó chịu nữa, Thủy Lang vén chăn lên chui , tắt đèn, bắt đầu buồn ngủ.
Đêm khuya, con mèo trong ngõ động tình kêu gào lớn.
thảo nguyên trống trải tối tăm, nhưng thể thấy một tia lửa nào.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-sach-thap-nien-80-xe-mat-ca-nha-ong-bo-can-ba/chuong-30-5.html.]
-
Bình minh lên, bên trong ngõ Ngô Đồng đánh thức bởi tiếng chào hỏi, tiếng chuông xe đạp leng keng, tiếng chim bồ câu trắng vỗ cánh kêu gù gù mái nhà.
Một ngày bận rộn bắt đầu.
Thủy Lang cầm một cái thìa cán gỗ, múc một thìa trong chén Chu Quang Hách, cầm một que bột chiên lên, gấp đôi, cuộn bên trong bánh quẩy đưa cho .
Mọi trong bàn đều ngây .
Tam Nha đang sấp bàn, đầu tiên đang sửng sốt, đó sang mợ nhỏ: “Cậu ăn bánh quẩy.”
“A?” Thủy Lang nghi ngờ Chu Quang Hách: “Không hầu như ngày nào cũng mua bánh quẩy ? Anh ăn ?”
Tam Nha ngoẹo đầu: “Đó là bởi vì mợ nhỏ thích ăn bánh quẩy, mới thể ngày nào cũng mua.”
Thủy Lang ngây ngẩn cả , cẩn thận nghĩ một , dường như xác nhận từng thấy ăn bánh quẩy bao giờ.
“Em ăn .” Chu Quang Hách cầm cái thìa cán gỗ giúp cô đổ sữa đậu nành, khi múc đầy, mở hũ đường múc hai thìa đường trắng cho , cầm đũa của cô khuấy đều, vẫn còn ngơ ngác: “Muộn .”
Thủy Lang nhét bánh quẩy miệng, dùng sức cắn một miếng, chằm chằm Chu Quang Hách xem sẽ ăn cái gì.
Khi cô thấy cầm một quả trứng luộc chín lên, đập đập, bóc vỏ ngoài xong đặt lên đĩa mặt cô.
Tư thế vô cùng mượt mà, cực kỳ tự nhiên.
Thủy Lang sửng sốt.
Lại chị cả và ba bé gái, phát hiện phản ứng của bọn họ cũng là xem đó là chuyện bình thường.
Tại đây cô cảm nhận ?
Lại luôn coi cách cư xử của chỉ là để hài lòng đối tác của , cho nên cô luôn hưởng thụ sự phục vụ của như một lẽ đương nhiên như ?