Đột nhiên trong hành lang vang lên tiếng bước chân, Thân Tú Vân tránh thoát viên công an, tóc rối bù chạy tới, thần sắc điên cuồng, lao tới mặt Ô Thiện Bình, bắt ông : “Đại ca! Đi! Đi hỏi, nhanh hỏi xem, hỏi xem là ai!”
“Bố!” Lúc Ô Lâm Lâm cũng đoái hoài xem nên gọi bác gọi bố, kéo Ô Thiện Bình ngoài: “Đi đăng ký! Đi xác nhận! Đi lấy tài sản, lấy tài sản của chúng !”
Hai chân của Ô Thiện Bình như đóng đinh xuống đất, dù cho hai con lôi kéo thế nào, đều nhúc nhích.
“A...”
Thân Tú Vân giống như nổi điên giơ nắm đ.ấ.m lên, ngừng đánh n.g.ự.c Ô Thiện Bình, nước mắt tuôn rơi: “Đi! Đi! Tại ông ?”
Ô Lâm Lâm thất thần bố : “Bố, tại bố ? Bố là... dám ?"\”
“Trời ơi!” Lão phu nhân đột nhiên ngã thẳng về phía , con trai thứ hai ở phía , bà mất cảnh giác, ngã xuống đất “ầm” một tiếng, nảy đom đóm mắt, định hét lên cái gì cũng quên mất, vô thức đưa tay lên: “Cứu mạng!”
Không ai cứu bà .
Đứa con trai cả giống như chết.
Người con trai thứ hai cũng giống như chết,
Con dâu phát điên .
Cháu gái thất thần.
Chu Quang Hách bước tới.
Thủy Lang liếc một cái, đó : “Đi thôi.”
Lão phu nhân lập tức lồm cồm bò dậy, : “ cũng !”
Ô Thiện Bình đột nhiên một tiếng, khiến hai con đang trong trạng thái điên cuồng suy sụp dừng , ngẩng đầu ông lúc tinh thần chút bình thường.
“Ha ha ha ha ha...”
Ô Thiện Bình chỉ Thủy Lang, giống như là đang Thủy Lang, ngừng lớn: “Cô lợi hại! Cô thật là lợi hại!”
“Bố, bố ?” Ô Lâm Lâm ôm lấy bố, gào : “Ông đăng ký !”
“Cút !” Ô Thiện Bình vung tay tát một cái mặt Ô Lâm Lâm, ông chỉ Thủy Lang : “Cô lợi hại, quả nhiên, từ đầu đến cuối cô một chút tình cảm nào với , bao giờ lọt mắt cô, từng lọt đôi mắt cao quý của cô!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-sach-thap-nien-80-xe-mat-ca-nha-ong-bo-can-ba/chuong-32-2.html.]
Thủy Lang ông phát điên.
“Thuỷ Mộ Hàm!”
Ô Thiện Bình rơi hai hàng nước mắt: “Cô thật là tàn nhẫn!”
“Bố…” Ô Lâm Lâm trong nháy mắt khôi phục sự bình tĩnh, đôi mắt cũng rưng rưng: “Là thật ? Tài sản của chúng đều còn ?”
Thủy Lang lạnh một tiếng: “Tài sản của các ?”
“Thật hổ!”
“Thật là vô liêm sỉ, cả nhà đều nhòm ngó tài sản của khác, ngay cả cháu gái cũng coi như chuyện đương nhiên.”
“Không lão phu nhân đa hết tâm tư của ? Thật sự là tâm địa rắn độc!”
“Thật sự là ông trời mắt, để cho gia đình thành công!”
“Mặt thú, lòng lang sói, quá ác độc!”
Những xem nhịn lâu, khi câu hỏi của Thủy Lang, bộ dạng thất hồn lạc phách, điên cuồng của gia đình , rốt cuộc nhịn nhổ nước bọt chửi rủa.
Chu Quang Hách hiệu cho công an đưa Thân Tú Vân trở về phòng thẩm vấn.
Cảnh sát di chuyển, Thân Tú Vân lập tức hoảng sợ hét lên, giống như kéo xuống địa ngục, vội vàng túm lấy góc áo của Ô Thiện Bình, giữ chặt thả: “Cứu với! Đại ca cứu với!”
“Mẹ!” Ô Lâm Lâm lên ôm lấy cánh tay , sụp đổ lớn, trong lòng cô rõ nhà, tài sản, còn dính líu sâu vụ án giả giấy tờ, là tai kiếp khó thoát.
Về phần , dù là công việc hôn nhân, cô đều trơ mắt tất cả tuột khỏi tay .
Trơ mắt tất cả nhà gỗ, xe ô tô, tài sản đều tuột khỏi trong lòng bàn tay , rơi tay Thủy Lang, mà cô thấy nhất.
Hai con lập tức ôm lóc thảm thiết, giống như sắp sinh ly tử biệt.
“Nguyên Diệp!” Ngoài bản , Thân Tú Vân còn nghĩ đến con trai, cố gắng nhắc đến con trai để gọi Ô Thiện Bình tỉnh táo trở : “Mẹ! Nguyên Diệp, cứu mạng, cứu chúng con!”
Nhìn Ô Thiện Bình còn đang , lão phu nhân ngừng lay gọi ông , khi lay đứa con trai lớn, đến lay đứa con trai thứ hai vẫn còn đang sững sờ, nước mắt chảy từ khóe mắt, ruột gan đứt từng khúc.
Thủy Lang , đầu về phía Chu Quang Hách: “Em đói bụng, ăn.”