Chu Quang Hách một tiếng đáp : “Muốn ăn gì?”
Thủy Lang đang định thì Ô Thiện Bình đột nhiên xông ngoài, cho tất cả sững sờ, lão phu nhân và Ô Lâm Lâm ngừng , một giây lập tức đuổi theo.
“Ông gì ? Đi đến cục ?”
“ , ông chạy về phía đường Phục Hưng.”
“Đi, chúng cũng thôi, vặn trở về cục một chút.”
“Đi cái gì? Chúng đến đây để hợp tác điều tra.”
“...”
Chu Quang Hách về phía Thủy Lang: “Em ?”
Thủy Lang sờ bụng: “Em đói.”
“Vậy ăn .”
Ô Thiện Bình chạy loạn đường, đ.â.m sầm qua đường, dọa xe đạp, đầu xe đạp lắc lư lao về phía ông , nhưng ông dường như cảm thấy đau đớn, hai chân ngừng nện bước, ngừng tăng tốc xông về phía .
Khi đến cục quản lý bất động sản, ông vốn nhốt mấy ngày, hốc hác, chật vật hình , khi chuyện di chúc, thêm nước mắt nước mũi tùm lum, mồ hôi đầm đài.
Chạy một đường, lúc Ô Thiện Bình ướt đẫm mồ hôi, quần dính vài vết bánh xe đạp, giày da rớt mất một chiếc, bít tất mài lủng thò ngón chân ngoài, móng chân sứt mẻ một mảng, còn đang chảy máu, đường, mỗi bước là một vệt m.á.u in .
ông dường như đau, mệt mỏi, lao đại sảnh.
Ông cảm nhận nhưng dọa sợ trong cục quản lý bất động sản.
“Người vô gia cư ở tới ?”
“Sao trông như sắp g.i.ế.c , bảo vệ !”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-sach-thap-nien-80-xe-mat-ca-nha-ong-bo-can-ba/chuong-32-3.html.]
Ô Thiện Bình giống như giọng của khác, cũng thấy ai, lao đến văn phòng đăng ký, một nữa gây sự hoảng loạn la hét.
“Rầm!”
Phó cục trưởng Khâu đến, thấy một đàn ông giống như điên đang sấp bàn, dọa tới ly rót b.ắ.n tung tóe khắp nơi: “Ông là... chủ nhiệm Ô ?"
“Ai là chủ nhân cuối cùng của căn nhà 2 đường Phục Nam?” Ô Thiện Bình chằm chằm phó cục trưởng Khâu: “Ngôi nhà sẽ trả cho thừa kế của ai?”
Phó cục trưởng Khâu: “Con gái duy nhất của Thuỷ Tòng Khiên và còn sống của Thủy Mục Hàm.”
“Sao thẳng là của Thuỷ Tòng Khiên?” Ô Thiện Bình cuối cùng cũng tìm bước đột phá: “Sao là Thuỷ Mộ Hàm? Tại tìm còn sống của Thuỷ Mộ Hàm!”
“Thuỷ Tòng Khiên qua đời năm năm khi ngôi nhà trưng thu. Ông cũng chỉ một con gái, cũng qua đời.” Phó cục trưởng Khâu cau mày: “Thuỷ Tòng Khiên em họ hàng gì cả, vì đương nhiên chúng bắt đầu từ liên quan tới Thuỷ Mộ Hàm, thế nào, ông vẫn luôn ?”
“ cái rắm.”
Ô Thiện Bình tức giận gầm lên: “Chủ hộ Thuỷ Mộ Hàm, mà là Thuỷ Tòng Khiên. hề gì cả, tại cho tới bây giờ các hề nhắc tới, hề cho !”
Hai bà cháu đuổi tới còn đang thở hổn hển, những lời , lập tức giống như sét đánh.
Lão phu nhân vốn ngã đập đầu, đả kích tinh thần nặng nề, còn chạy một đoạn đường dài tới cục quản lý bất động sản để tận mắt xác nhận, thể lực hầu như còn, bây giờ tai mắt thấy tin tức xác nhận, lập tức trợn trắng mắt, , mềm nhũn ngất cháu gái.
Tuy nhiên, cơ thể của Ô Lâm Lâm thậm chí còn yếu ớt hơn cả lão phu nhân, gặp đả kích nặng nề nhất, thể chịu đựng nữa cũng ngất , hai bà cháu cùng ngã xuống đất.
Trước khi ngất , cuối cùng cũng hiểu tại Ô Thiện Bình đến xác nhận.
Đây là một đòn chí mạng!
Một đòn chí mạng!
Ô Thiện Bình mắng chửi nước miếng tung bay, triệt để đắc tội phó cục trưởng Khâu, ông của đội bảo vệ ghim xuống đất, vẫn còn đang nổi điên.
“Bánh gạo sườn heo, thịt kho tàu, đùi gà om, bắp cải non và một phần rau mầm.”