Trâu Hiền Thục cau mày.
Lý Lan Quỳnh cảm thấy tê dại da đầu, lập tức : "Không là lái xe bừa bãi, Thủy Lang hiểu rõ trong lòng, nhiều nhất là chỉ lái đến đơn vị và nơi ở, thể lái đến những nơi nên đến để lang thang, thậm chí bậy bạ, gây rắc rối cho ông, nó còn là trẻ con nữa, những xuất như nó thường thận trọng, ở bên ngoài đều cúi đầu đường, càng đông càng giảm bớt sự hiện diện của , điểm thì ông hiểu rõ hơn ."
Trâu Hiền Thực hừ lạnh một tiếng: “Bà quên Hoa Mộc Lan thời nay ? thấy lá gan của nó còn như xưa nữa ."
"Đó là..." Lý Lan Quỳnh định thôi: “Có thực sự xả cứu , khác tin, ông cũng tin ?"
Trâu Hiền Thực rít thuốc: “Tính cách thực sự đổi nhiều so với ?"
"Không!" Lý Lan Quỳnh kiên định : "Lúc đầu còn giả vờ điềm tĩnh, dỗ dành một lúc thì nó trở như xưa, ngây thơ, cũng thận trọng, bảo nó mở một cái rương, nó cũng đụng , cho nên ông yên tâm, trong lòng nó chắc chắn chừng mực, chúng nhất định sẽ trở thành một gia đình, thể kéo chân ông ."
Trâu Hiền Thực dập tắt điếu thuốc. "Tiệc mừng Trung thu sắp đến , bà hãy tập trung chuyện đó, chuyện nhà họ Thủy thành định cục, còn mất một hai năm nữa mới trả tài sản, cứ từ từ mà , đừng quá vội."
Lý Lan Quỳnh thầm thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng cũng lấp l.i.ế.m : “Phải từ từ, nhưng cũng thể quá chậm, ngoài , còn để Tiểu Khải nỗ lực nhiều hơn nữa, tranh thủ để Lãng Lãng ly hôn, kết hôn sớm một chút, lòng mới an tâm ."
Sắc mặt của Trâu Hiền Thực dần trở nên hơn: “Chiều nay sẽ gửi một vạn tệ về, nếu thích ô tô thì để nó chơi thêm hai ngày nữa, nhớ gọi điện cho Tiểu Luật, bảo thằng bé vài ngày nữa đến lấy xe và về cùng."
" nhớ ." Lý Lan Quỳnh một nữa kiên định : "Đứa trẻ đó hiểu rõ trong lòng, tuyệt đối thể lái xe bừa bãi, ông cứ yên tâm."
...
Trên đường Hoài Hải Trung, một chiếc ô tô màu đen liên tục bấm còi, cho đường tránh đường mới phóng nhanh qua.
"Tít tít tít!"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-sach-thap-nien-80-xe-mat-ca-nha-ong-bo-can-ba/chuong-38-5.html.]
"Tít tít tít tít tít!"
Chiếc ô tô chạy qua chạy hai , những đang đợi xe, những trong cửa hàng, những , những học, cuối cùng nhịn mà tức giận :
"Đây là ô tô của ai , quá kiêu ngạo !"
"Sáng sớm mà ngừng bấm còi, là của đơn vị nào , ai ?"
"Đơn vị? Nhìn thế thì là xe của đơn vị bình thường ."
"Là xe của lãnh đạo cấp cao, đám , cả ngày chỉ lái ô tô oai!"
"Quá đáng quá, coi đường phố lớn là nhà riêng ? Tất cả đều nhường đường cho họ!"
"Làm mà gì , họ là lãnh đạo, là cán bộ, mà chống họ ?"
Quần chúng nhân dân vô cùng phẫn nộ, chằm chằm chiếc ô tô màu đen đang tung bụi, để từng luồng khói xộc mũi, chỉ đập vỡ cửa sổ đóng chặt, kéo ngoài mắng cho một trận.
"Mợ nhỏ, phía chữ "tín" của giấy tờ." Nhị Nha bám cửa sổ, dựa chữ mà học , nhắc nhở mợ nhỏ.
"Vậy thì chúng qua đó ."
Thủy Lang xoay vô lăng, liên tục bấm còi, lái xe như một đứa nhà giàu, dừng cửa cửa hàng tín thác, xuống xe đóng sầm cửa, ngẩng cao cằm, bước như quen ai, dẫn theo ba đứa gái, ánh mắt kinh ngạc và kỳ lạ của , bước cửa hàng.
Trong cửa hàng tín thác rộng lớn, dù là nhân viên bán hàng khách hàng, tất cả đều khí thế của Thủy Lang cho choáng váng, ngây một lớn ba nhỏ.