"Xin ."
Chu Quang Hách ghé sát vai cô, nhẹ nhàng thổi lên vết thương. "Còn đau ?"
Thủy Lang trừng mắt . "Anh kích động cái gì thế?"
Chu Quang Hách: "......"
Anh im lặng, vành tai đỏ lên. "Không kích động."
"Vậy tại tự nhiên ?"
"Hơn một nửa căn phòng của đều em chiếm dụng . Từ giường, tủ quần áo, ghế sofa, sắp tới cả bàn việc cũng đầy bản thiết kế của em. Mới phân nhà bao lâu, mà đồ của em lấp đầy."
Thủy Lang xuống chỗ ngủ tạm bợ sàn nhà, kẹp giữa giường và tủ quần áo, ngay đối diện cửa . Nếu thời tiết lạnh hơn, gió sẽ lùa từ khe cửa. Cô bĩu môi: "Em còn mặt mũi đáng thương đất thế ."
"......"
Không nhận câu trả lời, Thủy Lang đầu , vặn bắt gặp ánh mắt trở vẻ bình lặng như nước của . Những tia sáng lấp lánh trong mắt khi nãy đều biến mất.
Cô nhếch môi: "Chậc, đúng là đàn ông."
Chu Quang Hách chọc . Sau khi thoa thuốc xong, cầm lấy cổ áo cô, kéo lên để che kín phần vai trắng nõn cùng xương quai xanh quyến rũ: "Nhỏ như mà hiểu nhiều thật."
"Anh già thế, ai mà ngờ chỉ hơn em hai tuổi chứ? Không còn tưởng hơn hai mươi tuổi ."
Thủy Lang cuộn trong chiếc chăn len màu đỏ thẫm, xuống. "Anh lên giường ngủ . em cảnh cáo , đừng suy nghĩ lệch lạc. Nếu thì xuống đất tiếp đấy."
"Vậy cứ ngủ đất thôi."
Căn phòng đột nhiên im bặt.
Thủy Lang động đậy.
Chu Quang Hách cũng phát một chút tiếng động.
Cả lẫn khí trong phòng đều như nhấn nút tạm dừng, đến cả thở cũng thấy.
Thủy Lang từ từ đầu, đúng lúc ...
"Cạch."
Đèn bàn tắt.
Tối nay trăng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-sach-thap-nien-80-xe-mat-ca-nha-ong-bo-can-ba/chuong-54-1.html.]
Bóng tối bao trùm căn phòng.
Sau đó, vang lên tiếng sột soạt.
Thủy Lang thấy một bóng đen cao lớn xuống chỗ ngủ sàn, kéo chăn trùm kín đầu.
Rồi tất cả rơi tĩnh lặng.
Trên giường, tiếng khe khẽ vang lên.
Dưới đất: "......"
...
Sau khi giải quyết xong mối nguy đầu tiên trong khu Bình An, tâm trạng của Thủy Lang thả lỏng hơn hẳn. Đêm đó, cô ngủ một giấc thật ngon.
Rửa mặt xong, đồng hồ, mới 7 giờ 30.
Bước sân vài động tác giãn cơ, khi cúi đầu xuống, Thủy Lang đột nhiên thấy một cái bóng lù lù xổm bên khe cửa chính.
“Két.”
Cái bóng thấy tiếng cửa mở, giật đầu .
Thủy Lang sững sờ tại chỗ, một hồi lâu, bật thốt lên: “Thiết Đản?”
Nhị Nha bước khỏi phòng thấy giọng của mợ nhỏ liền vội vàng chạy tới. Nhìn thấy Thiết Đản co ro ở góc tường, trong tay ôm chặt cái áo khoác nỉ màu cam mà mấy hôm nay cô bé vẫn còn xót xa, chân trần lấm lem bùn đất, tóc tai ướt đẫm do sương do mồ hôi, cô sững sờ đến mức nổi một lời.
"Nhị Nha, cô Thủy Lang."
Thiết Đản chống tay tường dậy, thò tay túi áo khoác nỉ màu cam, móc hai tờ tiền đại đoàn kết: "Tiền."
Lúc mới thức dậy, Thủy Lang cảm thấy đầu óc khá tỉnh táo. Sau khi vận động giãn cơ, cô càng thấy tỉnh táo hơn. bây giờ, cô rơi trạng thái bối rối.
Cô liếc Nhị Nha cũng đang mơ hồ chẳng kém, cả hai cùng Thiết Đản.
“Sao cháu tới đây?”
Thiết Đản ngẩn , đáp một cách tự nhiên: "Chạy tới."
"!"
Thủy Lang và Nhị Nha sững sờ đánh giá Thiết Đản từ xuống mấy , đó cùng hét lên: "Chạy tới?"
“Có chuyện gì thế?”
Chu Quang Hách đang bữa sáng trong bếp, Chu Huỷ đang rửa mặt trong phòng vệ sinh, Đại Nha, Tam Nha cũng đều thấy tiếng ồn ào mà bước . Khi thấy Thiết Đản, tất cả bọn họ đều đờ .