“Cô Thủy Lang, đủ , cháu mặc hết !”
“Làm gì chuyện mặc hết.”
Chu Huỷ cũng phiếu vải, do hai vợ chồng Chu Phục Hưng nộp khi nhận lương. Cô dùng một phần ba phiếu vải loại để mua vải màu lệch, năm thước mà chỉ tốn một thước ba phiếu vải và hai đồng.
“Thiết Đản, chỗ vải là để cho cháu. Ông ngoại cháu là thợ may, cháu cũng tay nghề, bảo nhất định may đồ mà mặc. Cứ là mặc quần áo mới thì sẽ xua tan vận xui, bệnh tật.”
Nghe là cho , Thiết Đản lập tức nhận lấy: “Cảm ơn cô.”
“Thiết Đản, em tặng sách tranh!”
Phú bà nhỏ Tam Nha bỏ hai hào mua hai quyển sách tranh bán chạy nhất: một quyển Thủy Hử, một quyển Tây Du Ký.
Thiết Đản thấy, hai mắt lập tức sáng rực. Nếu thể mang hai quyển sách tranh về thôn, bé chắc chắn sẽ trở thành đứa trẻ yêu thích nhất trong thôn!
Tam Nha còn nhỏ hơn bé nhiều, nếu bé vươn tay nhận đồ của cô bé thì…
“Tam Nha, em ?”
“Em bốn quyển !” Tam Nha đưa sách tranh cho Thiết Đản, giống như một bà cụ non mà vỗ vỗ lên tay : “Cảm ơn giúp đỡ mợ nhỏ của em. Đây là phần thưởng cho !”
Thủy Lang bật , mua thêm vài thước vải màu xanh quân đội, định để may cặp sách cho ba cô bé.
“Ba đứa mua đầy đủ vở, bút chì, tẩy và thước kẻ ?”
“Mẹ đang mua ạ.” Nhị Nha chạy đến bên xe lăn: “Mẹ, cũng mua cặp sách và vở ? Mẹ cũng học mà.”
Thiết Đản , suýt chút nữa kêu lên: “Đi học đại học ạ?”
Thủy Lang thanh toán tiền và phiếu, nhận lấy vải gấp gọn, bỏ ngăn chứa đồ phía xe lăn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-sach-thap-nien-80-xe-mat-ca-nha-ong-bo-can-ba/chuong-57-2.html.]
“Cháu học ?”
“Đi .” Thiết Đản gật đầu. “Cháu nhưng bắt cháu .”
“Mẹ cháu đúng đấy.”
Thủy Lang bước đến bên Chu Quang Hách, thấy đang mua hai hàng bánh quy loại phổ thông, rẻ thơm mùi lúa mạch.
Chu Quang Hách lấy phiếu sữa bột, mua một cân sữa bột dù đắt đỏ và hiếm hoi, đưa cho Thiết Đản:
“Sữa và bánh quy, bồi bổ cho cháu và . Đừng từ chối. Nếu cảm thấy ngại thì hãy học tập thật giỏi, lớn lên giúp đỡ những cần giúp.”
Nhìn Thiết Đản hai lời nhận hai túi đồ lớn, Thủy Lang bĩu môi: “Anh mua đồ hơn em, cũng chuyện hơn em.”
Chu Quang Hách bật , liếc đống vải trong ngăn chứa đồ phía xe lăn: “Em mắt thẩm mỹ , hiện đại. Không giống , chỉ mua màu đỏ tươi.”
Coi như là khen .
Thủy Lang cong môi , thấy chị cả và ba cô bé mua đủ dụng cụ học tập cần thiết cho ngày khai giảng.
Nhị Nha đưa cho Thiết Đản một cục tẩy hình quả dưa hấu, một cây bút chì và một quyển vở:
“Học hành chăm chỉ nhé.”
Thiết Đản cảm động thấy ngại ngùng. Trong thôn từng ai đối xử với bé như , đột nhiên đối , mà đến mức như lên thiên đường.
"Cảm ơn , cô Thủy Lang, cháu nhất định sẽ thành nhiệm vụ cô giao cho cháu."
Thủy Lang xoa đầu bé. Đứa trẻ đến đúng lúc, ở cũng đúng lúc, đột nhiên đưa một về cũng chẳng gì đáng nghi.
Dù thì bé cũng bệnh nặng, về nhà ngoại ở một thời gian là chuyện hết sức bình thường.
Hơn nữa, thật thì, dù Thiết Đản mới chỉ là một đứa trẻ chín tuổi nhưng giao chuyện cho bé, cô cảm thấy vô cùng tin tưởng, hề chút lo lắng nào.