Cục trưởng Chu trả lời, chỉ chăm chú Đại Nha.
Đại Nha mím môi, nép Thủy Lang. Gặp lạ giống như lãnh đạo, cô bé vẫn còn ngại ngùng.
Thủy Lang thoáng sững , chợt hiểu : “ quên mất, Đại Nha, gọi , cụ ngoại, đúng nhỉ?”
Cục trưởng Chu từ từ gật đầu: “Con của Chu Huỷ ? là nên gọi như .”
Đại Nha nhỏ giọng: “Cụ ngoại.”
Cục trưởng Chu cố gắng nở một nụ hiền từ: “A, cháu tên là gì?”
Đại Nha thấy ông thì cũng bớt căng thẳng hơn: “Cháu tên là Chu Tử Thanh.”
Trên mặt Cục trưởng Chu lộ vẻ kinh ngạc: “Họ Chu ?”
Thủy Lang vuốt nhẹ b.í.m tóc của Đại Nha: “Chị cả bảo con bé mang họ Chu.”
“Tốt, .” Cục trưởng Chu mãn nguyện nhưng ngay đó nghiêm mặt: “Bây giờ đang trong giờ việc, cô dẫn theo trẻ con đến đây? Càng thời điểm đều tâng bốc cô, cô càng thận trọng, đừng để lộ sơ hở mà khiến nguy hiểm rình rập bên cạnh. Bây giờ cô cảm thấy gì , vì cô đang ở thời kỳ đỉnh cao, xung quanh . một khi sơ suất, những nguy cơ tiềm tàng sẽ lập tức bủa vây. Thuyền lúc nào cũng lật ngay lập tức…”
“Chừng nào mới kết quả phê duyệt?”
Thành thật mà , dù là công việc cuộc sống, một nhắc nhở cũng là một điều may mắn.
Thủy Lang cảm thấy ấm lòng nhưng chịu nổi khi ông cứ mãi dứt.
“ việc bên , bao giờ phê duyệt xong?” Cục trưởng Chu mở ngăn kéo, tìm chút đồ ăn hoặc đồ chơi cho Đại Nha. ngoài tài liệu vẫn là tài liệu, chỉ một cây bút máy ở góc. Ông lấy và hỏi: “Học lớp mấy ?”
Đại Nha lắc đầu: “Cháu từng học.”
Cục trưởng Chu sang Thủy Lang, nhíu mày: “Chẳng hộ khẩu chuyển qua ?”
Thủy Lang im lặng trong chốc lát. Khi mới , cô thực sự ý định nhờ vả Cục trưởng Chu nhưng chính ông chủ động hỏi…
“Ban đầu sắp xếp cho con bé học ở tiểu học Phức Mậu nhưng đột nhiên chỉ còn một suất.”
“Đã sắp xếp xong, đột nhiên xảy chuyện ?” Cục trưởng Chu trầm ngâm một lúc: “Cô về , mấy hôm chẳng bảo cô cần đến đơn vị ? Tập trung chuẩn cho giải Ngọc Lan . Chuyện học của con bé, tan sẽ hỏi mợ lớn của cô.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-sach-thap-nien-80-xe-mat-ca-nha-ong-bo-can-ba/chuong-59-3.html.]
Thủy Lang: “?”
“Hỏi mợ lớn gì?”
Ánh mắt Cục trưởng Chu lộ vẻ khó hiểu, hồi lâu gì, Đại Nha Thủy Lang: “Cô thực sự ? Không cố ý dẫn con bé đến tìm ?”
Thủy Lang vội vàng lắc đầu: “Trùng hợp thôi. Mợ cả hiệu trưởng tiểu học Phức Mậu chứ? Không đúng, chẳng lẽ là Cục trưởng Cục Giáo dục?”
“Cục trưởng Cục Giáo dục.”
Thủy Lang trợn tròn mắt: “Cái gì? Con rể ông là Trâu Luật?!”
“Không , còn xong.” Cục trưởng Chu thấy phản ứng của Thủy Lang, đúng là chẳng gì thật: "Cục trưởng Cục Giáo dục là trai của mợ lớn cô.”
Thủy Lang suy nghĩ mấy vòng, bật thốt lên: “Vậy cách khác, Trâu Luật gọi ông là… dượng ?”
“Quan hệ liên quan, nhờ vả gì cả.” Cục trưởng Chu dậy, đưa cây bút máy cho Đại Nha: “Học hành chăm chỉ nhé.”
Đại Nha đón lấy cây bút nặng trịch: “Cảm ơn cụ ngoại.”
Thủy Lang vẫn còn đang suy nghĩ: “ là trùng hợp thật.”
Cục trưởng Chu: “Cô về , chuyện học, đợi về hỏi xem.”
“Kỳ thực, cũng cần nhờ vả ai.”
Càng nghĩ, Thủy Lang càng thấy đúng: “Cục trưởng, ông về nhà khỏi cần hỏi nữa, tự giải quyết .”
Cục trưởng Chu: “……”
Thủy Lang còn đang nghĩ xem vợ của Trâu Luật tính là họ hàng với Chu Quang Hách thì vợ của Trâu Luật xuất hiện.
Nhìn phụ nữ mặt với hàng lông mày khẽ nhíu , ánh mắt như dán chặt lên mặt cô mà quan sát, Thủy Lang hỏi: “Nhìn đủ ?”
Giản Di bĩu môi: “Yếu ớt như cành liễu, đúng kiểu đàn ông thích.”
“Thế cô cao to thô kệch, chắc là kiểu đàn ông thích?”