Tống hội trưởng: “?”
“Gì chứ?”
“Bạo lực nơi công sở, chính là bắt nạt đồng nghiệp đó.”
Hội trưởng Tống: “!”
“Không thể nào!”
“ thấy hết .” - Thủy Lang nhíu chặt mày hơn: “Đột nhiên thấy ông còn đáng tín nhiệm nữa.”
Hội trưởng Tống vội vàng xua tay: “Cô đừng bậy, , tuyệt đối những việc như , nãy chỉ nhắc nhở cô cần trả lời mà thôi.”
“Thì là thế.”
Thủy Lang thêm gì nữa, cô dậy ngoài.
“Đợi !” - Sắc mặt của hội trưởng Tống lập tức đổi, cả đều trở nên hoảng loạn, cũng phần sững sờ, ông hiểu, khí nãy còn tương đối nghiêm túc, cuộc trò chuyện cũng tương đối đàng hoàng , đến cuối cùng cũng coi như là đàm phán thành công, như thế nào chỉ trong chớp mắt mà đột nhiên ông dắt mũi khó hiểu thế !
“Đồng chí Thủy Lang, cô hiểu lầm , như cô nghĩ .”
“Không giống như nghĩ thì giống gì đây.”- Thủy Lang ngăn , cô ngừng bước chân: “Hội trưởng Tống, hôm nay đưa yêu cầu đầu tiên của , các ông đúng, cũng lập tức sửa , phàn nàn ông gì đúng ? Đến nỗi chuyện thịt heo, đó cũng là do chính ông chủ động đề xuất, đó chỉ hỏi nhẹ một vấn đề nho nhỏ mà hiểu thôi, mới hai câu, là ông hé răng thêm gì , phó hội trưởng Khổng mới trả lời hai chữ, thì ông lập tức trừng , ý của ông đều thấy hết , ông lấy cái huân chương , cái chức đặc phái viên* đó ông thích cho ai thì cho ai , dám nữa.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-sach-thap-nien-80-xe-mat-ca-nha-ong-bo-can-ba/chuong-71-3.html.]
*Đặc phái viên là đại diện của nguyên thủ thủ tướng của một quốc gia mà cử đến một nước khác để thực hiện một nhiệm vụ trong quan hệ ngoại giao.
Một cái hộp nhét trong tay hội trưởng Tống, hội trưởng Tống cuống quít tiếp nhận.
Mới nắm trong tay, Thủy Lang khỏi văn phòng, ông lập tức đuổi theo.
“Đồng chí Thủy Lang, dừng bước dừng bước.”
Ở hành lang lầu một của cục quản lý bất động sản, nhân viên công tác kinh ngạc lãnh đạo của cục công thương chạy đuổi theo Thủy Lang, vẻ mặt của ông còn sốt ruột, ngược Thủy Lang thản nhiên sải bước, vẻ mặt cô bình tĩnh.
???
Thời đại đổi thật ???
Hội trưởng Tống chắn Thủy Lang: “Cô hiểu lầm thật , cô thể hiểu lầm , nhưng thể hiểu lầm sự tín nhiệm của tổ chức đối với cô , chúng coi trọng cô, nếu chỗ nào khiến cô cảm thấy thoải mái, đều là do sai, cô vấn đề gì thì cứ việc hỏi, nếu thể giúp cô giải quyết gì đó, nhất quyết chối từ.”
Thủy Lang lên lầu hai: “Không dám.”
“Vậy thì mới , nhiệm vụ kế tiếp của chúng là gan ! Ở phương diện thì cô là nhân tài , để mất can đảm, bó tay bó chân!”- Hội trưởng Tống theo cô lên lầu hai, hơn nữa, ông còn một bước hai bậc thang, sợ sẽ bỏ đằng Thủy Lang.
“Không là .” Thủy Lang quẹo văn phòng: “Lãnh đạo, các ông đều là bận rộn, nên sớm giải quyết công việc của thôi, cũng việc bận, thật, một cái ngõ Bình An là đủ để vội lên vội xuống , tuổi của còn nhỏ, đầu óc đơn giản, nghĩ cái gì là cái gì, thật sự thời gian, cũng thật sự trò chuyện giao tiếp nữa.”
Hội trưởng Tống kéo ghế dựa của Lâm Hậu Bân , ông đối diện với Thủy Lang: “Sách thiếu nhi lúc nãy cô nhắc đến , nhắc tới tổng biên tập nhà xuất bản mỹ thuật, cô chắc là sẽ bằng lòng gặp cô, là cô gửi đơn xin xuất bản sách thiếu nhi đó ?”