Khóe miệng Chu Quang Hách chậm rãi hạ xuống, màu đỏ là trải qua ngàn vạn lựa chọn mới chọn , đặc biệt dành riêng cho cô may quần áo cưới, đột nhiên, thấy Thủy Lang : “Nó sẽ hợp hơn với áo quần , so với màu đỏ sẽ càng giồng một đôi hơn.”
“Được , máy áo sơ mi trắng .” Khóe miệng Chu Quang Hách cong lên, dậy nhanh nhẹn thu dọn bát đĩa: "Rửa bát đĩa xong, sẽ đo kích thước giúp em, đó đưa tấm vải trắng cho bà ngoại.”
Anh đo ?
Thủy Lang liếc Chu Quang Hách, đột nhiên cảm thấy hình như hề ngầm hiểu giữ cách với giống như cô tưởng tượng.
“Anh rửa bát xong .”
Chu Quang Hách lau tay sạch sẽ , mặt còn mang theo ý : “Hôm qua thấy thước dây... Người ?”
Tam Nha chỉ ngón tay : “Mợ ngủ.”
“Đi ngủ?” Chu Quang Hách tới cửa, đẩy hé cửa , thấy Thủy Lang đang nghiêng giường ngủ , đắp kín chăn bông của , vô thức hạ giọng: “Vẫn lấy đo mà."
“Số đo chuẩn xong.” Chu Huỷ chỉ tờ giấy bàn: “Đều ghi ở đó.”
“Vậy thì , bây giờ em sẽ đưa qua cho bà ngoại."” Chu Quang Hách yên tâm, đóng cửa phòng , cầm tờ giấy và mảnh vải trắng lên, đó cầm mảnh vải đỏ lên: “Vải là em mua thừa, vốn định may một bộ hỷ phục, áo sơ mi đỏ và quần đỏ, lẽ dủ may cho ba cháu gái mỗi đứa một bộ quần áo, bây giờ lấy đo cho mấy đứa nhỏ thôi.”
“Em trai, em dâu hào phóng thì cũng thôi , em cũng bây theo nó ?” Chu Huỷ đồng ý: “Đây là vải dùng để may đồ cưới, thể để cho bọn nhỏ mặc .”
“Đồ cưới màu trắng hơn.” Nhìn giống một đôi hơn, Chu Quang Hách vẫn nhớ kỹ câu : “Trẻ con mặc quần áo màu đỏ , nhất là các bé gái, lớn mặc thật sự chút chói mắt. Thôi nào, Tam Nha, đến đây, lấy đo cho cháu.”
Tam Nha lập tức trượt xuống khỏi ghế, uốn éo để thoát khỏi bàn tay ngăn cản của chạy đến mặt , cô bé thẳng, mặt tràn đầy mong đợi và hạnh phúc.
Chu Quang Hách bộ đồ nhỏ vá bao nhiêu mảnh của cô bé, rõ ràng là đồ cũ, lẽ là chị gái cao lớn mặc mới để , trong lòng cảm thấy khó chịu, lặng lẽ lấy đo.
“Trong thôn đều là như . Không ít đứa trẻ thậm chí còn lấy một bộ quần áo. Anh chị em mặc chung một bộ quần áo cũng là chuyện bình thường.”
Chu Huỷ thể em trai đang suy nghĩ gì, lời an ủi. những lời khiến hai Đại Nha và Nhị Nha đưa mắt , cả hai đều nghĩ về quá khứ của , bọn họ từng mặc chung một bộ quần áo, chính là bộ đồ Tam Nha đang mặc, chỉ nào đến nhà bà nội nhận đồ ăn mới thể mặc quần áo che đậy, còn chỉ thể trần truồng trốn trong đống rơm của chuồng bò, dám lộ ngoài.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-sach-thap-nien-80-xe-mat-ca-nha-ong-bo-can-ba/chuong-9-2.html.]
Bộ quần áo bọn họ đang mặc bây giờ là lúc thành phố bà cố tìm cho, cuối cùng hai mới một bộ áo quần của riêng , cần đổi đổi .
Đây là một niềm vui to lớn.
Bọn họ bao giờ nghĩ tới một ngày sẽ mặc quần áo mới.
Lại còn là màu đỏ!
Trước trong núi, vợ trưởng thôn mặc áo khoác bông may vải đỏ ở cổ, khoe khoang trong thôn suốt mấy năm, cho đến bây giờ màu đỏ vẫn là màu ngưỡng mộ nhất ở trong thôn.
Vừa khi mợ đưa cho tấm vải đỏ, Đại Nha nín thở, cô bé kinh ngạc choáng váng niềm hạnh phúc to lớn từ trời rơi xuống.
Làm hào phóng như ?
Mặc dù mợ là thích nó.
mợ thể thích chứ?
Bọn họ từng thấy ai thích màu đỏ, thế giới nào thích màu đỏ.
Đó là bởi vì mợ là giống như , mạnh miệng nhưng trái tim mềm yếu.
Mợ đối xử với bọn họ , chỉ là ngoài miệng chịu thừa nhận mà thôi.
Sau khi ba cô gái lấy đo xong, bóng lưng cao lớn của biến mất khỏi cửa, bọn họ kiềm chế nổi sự hưng phấn, nắm chặt tay, bắt đầu run rẩy.
“Mẹ.” Tam Nha chạy đến bên , ngẩng đầu lên hỏi: “Có buổi tối bọn con thể mặc quần áo màu đỏ ?”
Chu Huỷ hốc mắt ươn ướt, gật đầu : “ , buổi tối các con thể mặc quần áo mới.”
“Quá !” Nhị Nha thực sự nhịn kêu lên thành tiếng, một giây Đại Nha bịt miệng : “Mợ còn đang ngủ đó.”
Khoảnh khắc chị cả bịt miệng , Nhị Nha thấy tiếng tim đập “Thình thịch”, mạnh mẽ như là do hưng phấn quá mức, đầu tiên cô bé trái tim thể đập mãnh liệt như .