Chỉ một giây , Trữ Húc xuất hiện cửa .
Mắt của Trâu Hiền Thực thấy ông , ngay tức khắc liền hiểu rằng chuyện gì , nhưng hiện tại trong lòng của ông căn bản quan tâm tới sự xuất hiện của Trữ Húc, bộ tâm trí đều dồn về sự xuất hiện của bất ngờ của Tôn Trừng, song nhịn mà tiến về phía một bước, mới di chuyển thì hai cảnh sát ghì chặt : “Bà… Ngần năm mà bà… Bà vẫn còn sống, tại bà còn sống...”
Nhìn vẻ mặt của Trâu Hiền Thực, thể tin rằng trong lòng xuất hiện hoảng sợ, trong lúc khiếp sợ còn xen lẫn một tia bối rối, nhanh sự bôi rối biến thành năm tia sét kinh hãi, Thủy Lang lập tức dậy: “Bắt lấy Lý Lan Quỳnh!”
Chu Quang Hách liền xông ngoài.
Trâu Hiền Thực và Tôn Trừng thấy lời của Thủy Lang, tất cả đều chấn động.
Còn kịp phản ứng, ở bên ngoài một nữa truyền đến âm thanh than , ngay đó một âm thanh kế tiếp kêu lên một tiếng “Mẹ!”
Thủy Lang đang ngoài, Chu Quang Hách cùng Lý Hoa áp giải Lý Lan Quỳnh đang còng tay .
Một giây tiếp theo, Trâu Hiền Thực thoát khỏi hai viên cảnh sát đang trấn áp xuống, lao tới túm lấy cổ áo của Lý Lan Quỳnh, trợn trừng mắt chất vấn: “Là bà ?!”
Lý Lan Quỳnh nghẹn đến mức thở , gương mặt cứng đờ đến mức đỏ bừng!
“Ba!” Trâu Khải tiến đến tính kéo ba của , nhưng Trâu Hiền Thực vung mạnh cánh tay đập tường, đó càng siết chặt Lý Lan Quỳnh hơn, rống giận : “Là bà! Quả nhiên chính là bà! Bà mà cái lá gan !”
Trâu Luật kéo tay Trâu Hiền Thực , chắn mặt : “Cảnh sát còn tiến hành điều tra, ba đang gì !”
Đầu óc của Tô Hiền Thực đang tức giận tràn ngập, nhất thời nhờ lời mà sáng suốt, giữ một chút lý trí, đôi mắt trừng lên một cách tức giận cũng trở bình thương, thả hai xuống, cảnh sát đè xuống ghế, khi xuống, ngay lập tức ánh mắt về hướng của Tôn Trừng.
Ngay cả khi xảy một tình tiết hỗn loạn như , Tôn Trừng vẫn Trâu Hiền Thực với con mắt căm hận đến tận xương tủy: “Hãy tiếp tục diễn tiếp vở kịch của ông , Trâu Hiền Thực, hơn hai mươi năm qua, ông vẫn là một tên tiểu nhân trách nhiệm!”
Đồng tử của Trâu Hiền Thực khẽ run lên, tính mở miệng giải thích, nhưng tiểu đội đặc nhiệm đang thành vòng tròn, đến cuối cùng cũng mở miệng, chỉ thể dùng ánh mắt về phía Tôn Trừng thể hiện sự thống khổ đến tột cùng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-sach-thap-nien-80-xe-mat-ca-nha-ong-bo-can-ba/chuong-92-1.html.]
“Như Trâu Hiền Thực năm cùng một cư dân phố Bình An thống nhất, là một công nhân tại xưởng chế biến sợi bông của Triệu Gia những năm đây!”
Tôn Trừng trực tiếp đem chứng cứ đập lên bàn, đáp sự thống khổ oan ức chuyện của Trâu Hiền Thực.
Trâu Hiền Thực trong nháy mắt liền sụp đổ, khuôn mặt thống khổ càng trở nên rõ ràng, mắt trợn tròn chứng cứ Chu Quang Hách giao nộp cho tổ trưởng tổ kiểm tra kỷ luật và cục trưởng cục công an, nỗi đau dần bóp méo bởi sự cam tâm.
Thủy Lang mỉm xuống, trầm trồ thưởng thức sự đổi biểu cảm nét mặt của ông .
Trữ Húc và Tôn Trừng sắp xếp ở hai bên của Thủy Lang.
Trong khi đang kiểm nghiệm các chứng cứ, Thủy Lang về hướng Trữ Húc ở bên : “Nếu lúc đó gì, là đang chờ đợi để liều mạng với Lý Lan Quỳnh?”
Sắc mặt của Trữ Húc tái nhợt, màu tím của môi đầy suy nhược, thấy lời liền ngẩng đầu thoáng qua Lý Lan Quỳnh cùng Trâu Hiền Thực, trong mắt của ông cũng hiện lên vẻ căm hận giống như Tôn Trừng: “Bà nên băm thành từng mảnh!”
Cho đến hôm nay, Thủy Lang mới hiểu “” mà Trữ Húc vẫn luôn đang tới, ông , mà là bà .
Lúc ở Châu Nam, cảm thấy kỳ lạ cũng hỏi qua “Hắn” ở đây là chỉ Trâu Hiền Thực , Trữ Húc phản đối nên cô cũng nghĩ nhiều nữa.
nguyên nhân chính là vì đó cảm thấy điều gì , nên mới thể phản ứng nhanh như , còn một con cá lọt lưới.
“Thật may mắn, ông còn kịp động thủ.”
Trữ Húc thu hồi ánh mắt: “Tôn Trừng chết, con gái của cũng còn sống, mắt hiện hành pháp luật hình sự vẫn thiện đầy đủ, nghiên cứu qua, cho dù bắt bà , bà cũng thể c.h.ế.t , thật ngược khả năng b.ắ.n c.h.ế.t cùng Trâu Hiền Thực.”
Nghe giọng điệu cam lòng của Trữ Húc, Thủy Lang về phía Lý Lan Quỳnh đang hai đứa con trai của bảo vệ: “Một cái c.h.ế.t hạnh phúc là sự trả thù lớn nhất của một con , hãy để bà tận mắt chứng kiến kế hoạch chuẩn tỉ mỉ trong nhiều năm, nhẫn nại nhiều năm để đạt mục đích, tất cả đều phá hủy chỉ còn bàn tay trắng, mà bà cận nhất oán hận, danh tiếng hỗn loạn, chậm rãi nghĩ đến việc tìm đến cái c.h.ế.t nhưng c.h.ế.t xong, đó sống như địa ngục, mà bà thấy nhất đang ở vị trí mà bà , ngày đêm tim như d.a.o cứa lấy, đau khổ thể chịu nổi, cách nào trốn thoát, đây mới là sự trả thù nhất của một xã hội cai trị bởi pháp luật.”