“Bắt, bắt cóc!” Người phụ nữ họ Triệu run rẩy : “Có xấy bắt mất Tiểu Thanh !”
Nghe bà , dân làng lập tức xôn xao.
Thiếu niên liền lập tức : “Cháu chạy nhanh, cháu theo bọn họ!”
“Đừng đến gần quá, bọn chúng mang theo hung khí đấy!” Thím Triệu vội vàng .
Thiếu niên đáp một tiếng, chạy khỏi thôn.
Đám phụ nữ trong thôn vẫn còn kinh hoàng, một trong họ : “Tùng Trạch ? Phải báo cho nó một tiếng chứ.”
“Thế , mấy chúng đến mấy con suối gần đây xem , các thì đến thành Định An!” Một phụ nữ khác : “Bây giờ tuyết lớn phong tỏa núi non, nó cũng chỉ thể đến hai nơi đó thôi.”
…
Lưu Kế Nhân thấp cao, gian nan tiến về phía .
Tuy ông cũng xuất bình dân, nhưng quen sống trong nhung lụa ở Ngụy phủ, đến tuổi trung niên, con đường tuyết đến mức ông thở hổn hển. Cô bé trong lòng cũng sớm ném cho một tên tay sai khác.
Quãng đường mà thiếu niên trong thôn chỉ mất một canh giờ rưỡi, mấy tên tay sai mất gần hai canh giờ mới thấy thành Định An.
Bước lên con đường quan lộ, Lưu Kế Nhân ôm đứa trẻ, dùng áo choàng che kín, lúc mới thành, lên chiếc xe ngựa chờ sẵn từ lâu.
Xe ngựa một mạch, cuối cùng dừng cửa phủ tiểu thư Ngụy gia.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-sach-tieu-su-muoi-duoc-dan-phan-dien-cung-chieu/chuong-21.html.]
Lưu Kế Nhân bước sảnh chính, Ngụy Nhiêu chờ từ lâu liền lập tức đón lấy.
“Người ?” Nàng sốt sắng hỏi.
Lưu Kế Nhân vén áo choàng lên, để lộ gương mặt nhỏ nhắn, trắng bệch của cô bé. Cô bé đang hôn mê sâu, dấu hiệu tỉnh .
Ngụy Nhiêu chằm chằm đứa trẻ trong lòng Lưu Kế Nhân, vẻ sốt sắng mặt dần biến mất, đó là một nụ kỳ quái và phức tạp, đôi mắt cũng sáng lên.
Ngu Niệm Thanh, nổi danh lừng lẫy, kính yêu ở kiếp , bây giờ chỉ là một đứa trẻ ba tuổi, hơn nữa còn đang ở ngay mặt nàng , trong tầm kiểm soát của nàng.
Nàng khỏi bật , tiếng đặc biệt rợn giữa cơn gió lạnh.
Lưu Kế Nhân cẩn thận : “Tiểu thư, con nhóc xử trí thế nào ạ?”
Truyện được đăng và Edit bởi Mèo Ghiền Truyện. Bận quá bạn có thể nghe truyện ở YT: Mèo Ghiền Truyện nhé ạ
“Ngươi xem?” Ngụy Nhiêu hỏi.
Trong lòng nàng chút do dự, nếu để Ngu Niệm Thanh c.h.ế.t một cách dễ dàng trong giấc ngủ, nàng luôn cảm thấy quá hời cho con bé, thể trút cơn tức nghẹn dồn nén mấy chục năm nay.
nếu để nó sống, từ từ hành hạ nó, Ngụy Nhiêu chút tật giật , lo sợ đêm dài lắm mộng.
Ngụy Nhiêu ném vấn đề cho Lưu Kế Nhân, Lưu Kế Nhân cũng chút do dự.
Là một tên ác bộc như ông , cũng từng vì chủ mà đánh c.h.ế.t những tiện dân gây rối. Chỉ là những đó phần lớn đều trưởng thành, tệ nhất cũng là thiếu niên.
Ông bao giờ động thủ g.i.ế.c một đứa trẻ nhỏ như , một đứa trẻ tay tấc sắt, thế mà cũng chút sợ gặp báo ứng.
Lưu Kế Nhân nghĩ tới nghĩ lui, ông thấp giọng : “Hay là ném nó chuồng ngựa, trời lạnh thế , qua một đêm là tự nó sẽ c.h.ế.t cóng.”
Không cần ông tự động thủ, tự nhiên cũng sẽ cảm giác tội .