Có thấp giọng : “Nét mặt của con bé thật xinh , chắc chắn là đại mỹ nhân.”
“Con bé chỗ nào cũng đáng yêu, chỉ là gầy quá.” một tiểu nha khác : “Trẻ con vẫn là mập mạp mới .”
Nói , các nàng đều im lặng.
Tất cả hạ nhân trong Ngụy phủ đều nửa tháng nay Ngụy lão gia gióng trống khua chiêng tìm kiếm mệnh tương khắc với tiểu thư như thế nào.
Cho dù các nàng cứu con bé một đêm, ngày mai đứa trẻ vẫn chết.
Có thấp giọng : “...Hay là, là chúng đưa con bé cửa .”
“Không , bên ngoài gia đinh canh gác.” Một nha về lúc giới nghiêm : “Tất cả gia đinh của phủ tiểu thư đều ở ngoài đó.”
Một nữ tỳ khác cũng nhẹ giọng : “Lúc nãy về, mấy tên gia đinh đó , Lưu quản sự dẫn họ dùng côn đánh c.h.ế.t một thiếu niên ở ngoài thành. Họ hai em sống nương tựa , cô bé e là còn nào khác.”
“Cái gì?!” Có kinh ngạc : “Sao, thể như —”
Trong lòng các v.ú già và nha khỏi dâng lên một nỗi phẫn hận.
Chỉ vì một giấc mơ của đại tiểu thư, mà vô duyên vô cớ đẩy một đôi như chỗ chết, thế đạo còn vương pháp ?
“Thi thể của đó bây giờ chắc vẫn còn ở ngoài thành.” Nữ tỳ thấp giọng : “Chờ ngày mai trời sáng, chúng chôn cất đứa trẻ đó.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-sach-tieu-su-muoi-duoc-dan-phan-dien-cung-chieu/chuong-32.html.]
“Nếu thể chôn cất là chuyện , chỉ đêm nay sẽ .” Có thở dài : “Tháng ngoài thành sói hoang lảng vảng, nếu cũng giới nghiêm ban đêm. Không đứa trẻ đáng thương đó giữ thây .”
“Sói ngay cả c.h.ế.t cũng ăn ?” Một nữ tỳ nhỏ tuổi kinh ngạc hỏi.
“Đó là tự nhiên, đói quá còn thể ăn thịt , huống chi là súc sinh?”
Các v.ú già ríu rít trò chuyện, liền hốt hoảng : “Đừng nữa!”
Các nàng đầu , liền thấy cô bé trong lòng Vương ma ma vẫn nhắm mắt tựa bà, hôn mê sâu. Một giọt lệ trong suốt theo hàng mi cong vút và rậm rạp chảy xuống, lướt qua gò má tái nhợt của cô bé.
Gương mặt nghiêng nghiêng, tái nhợt của cô bé phản chiếu ánh lửa leo lét, như phủ một lớp ánh sáng ấm áp, tinh xảo xinh giống con nhà nghèo. giọt nước mắt rơi từ khóe mắt , cho lòng đau nhói.
Trong phòng im lặng hồi lâu, mới nhẹ nhàng : “Con bé tỉnh ?”
Vương ma ma : “Con bé bây giờ tuy mơ màng mở mắt, nhưng chắc là thể một ít, các bớt lời .”
Lúc đều , ngân nga hát chen tới, là Uyển Nương.
Bà cắm một cây trâm cài tóc cũ mái tóc của Tiểu Niệm Thanh, con bướm thủ công thô ráp đó rũ xuống những sợi tua rua khẽ đung đưa.
Uyển Nương vỗ tay : “Âm Âm xinh .”
Sắc mặt Vương ma ma chút bất đắc dĩ, bà trầm giọng : “Uyển Nương đừng quậy nữa, Âm Âm bệnh, cần tĩnh dưỡng.”
Truyện được đăng và Edit bởi Mèo Ghiền Truyện. Bận quá bạn có thể nghe truyện ở YT: Mèo Ghiền Truyện nhé ạ
Uyển Nương lúc mới im tiếng, giống như một đứa trẻ sai, rụt vai rời .