“, nhưng Nhân giới gì linh khí ?” Tiểu hòa thượng ngơ ngác .
Truyện được đăng và Edit bởi Mèo Ghiền Truyện. Bận quá bạn có thể nghe truyện ở YT: Mèo Ghiền Truyện nhé ạ
Linh khí là một loại năng lượng vật chất, giống như một phàm nhân nhạy cảm thể cảm nhận nước trong sương mù dày đặc, mỗi tu sĩ đều thể cảm nhận linh khí bên cạnh .
Mà linh khí ở nhân gian thiếu thốn đến mức gần như thể phát hiện, hơn nữa còn dính nhiều tạp chất, lợi cho việc hấp thu.
Ngộ Minh thở dài : “Điều cho thấy khát vọng sống của đứa trẻ mãnh liệt đến nhường nào.”
Hắn từ từ truyền chân khí của cơ thể Ngu Niệm Thanh.
So với lực lượng nguy hiểm của Tạ Quân Từ, chân khí của Ngộ Minh vô cùng ôn hòa và bao dung, từng chút từng chút một chữa lành và dịu bệnh tình của cô bé.
Căn bệnh mà y thuật phàm nhân bó tay, trong tay của Phật tu đến một nén nhang chữa khỏi.
Sau khi chữa trị xong, Ngộ Minh đưa cho Tạ Quân Từ mấy viên đan dược.
“Loại đan dược ích cho cơ thể của cô bé, cứ ba ngày cho uống một viên.” Ngộ Minh : “Tuy hết bệnh, nhưng thể chất của cô bé vẫn còn gầy yếu, cần từ từ bồi bổ mới .”
Dừng một chút, Ngộ Minh thấp giọng : “Cô bé sống sót là một điều may mắn, nhưng cũng là bất hạnh… Có lẽ con đường tu tiên đối với cô bé còn phù hợp nữa.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-sach-tieu-su-muoi-duoc-dan-phan-dien-cung-chieu/chuong-50.html.]
Con ngươi của Tạ Quân Từ trầm xuống.
Ngu Niệm Thanh còn nhỏ như thầy mà tự thông hấp thu và tiêu hóa linh khí, cho dù ở Tu Tiên giới cũng là thần đồng ngàn dặm một.
cũng chính vì tâm pháp tu luyện chính xác dẫn dắt, linh khí ở nhân gian nhiều tạp chất bẩn thỉu, tuy rằng cứu mạng cô bé, nhưng kinh mạch sử dụng quá sớm của cô bé e là tổn thương thể chịu nổi.
Kinh mạch của cô bé rèn luyện chuyên nghiệp, sớm thành hình và sử dụng quá mức như , cũng là chuyện , thể cắt đứt con đường tu tiên trong tương lai của cô bé.
Ngộ Minh một hàng địa chỉ lên một tờ giấy, đặt lên bàn mà động đến.
“Đôi phu thê là phú thương ở Thanh Châu Vực, là những nhà hảo tâm lớn ở địa phương. Bần tăng khi du ngoạn ở Thanh Châu Vực, gặp họ năm bảy lượt đến chùa thành kính cầu con gái.” Ngộ Minh : “Ngươi nếu lấy phận tiên nhân xuất hiện, giao đứa trẻ cho phu thê họ, lẽ cũng là một việc thiện.”
Nói xong lời , Ngộ Minh mang theo tiểu hòa thượng rời .
Tạ Quân Từ im lặng trong phòng, tờ giấy địa chỉ bàn.
Lúc là chạng vạng, ráng chiều ngoài cửa sổ tan , sắc trời dần tối, căn phòng thắp đèn dần dần chìm bóng tối.
Hắn thấy tiếng sột soạt giường, Tiểu Niệm Thanh bệnh suốt một tháng, bây giờ khỏi hẳn, ngủ một giấc ngon lành, cuối cùng cũng tỉnh .
Nghe thấy cô bé tỉnh dậy, phản ứng đầu tiên của Tạ Quân Từ là qua, mà là theo bản năng lùi một bước, trốn một góc c.h.ế.t rèm giường thể thấy.
Hắn sát tường, phảng phất như một bóng đen kéo dài từ bóng tối.