Thật nếu ở nhà dân thì thể tới nhà Kiều Vãn Tình ở một đêm. nếu Kiều Vãn Tình thật sự để Lort ở nhà khẳng định Cố tổng sẽ ăn một thùng giấm chua luôn đó!
Vì thế cô : “Vậy chờ một hai năm nữa tới nha! Cũng lâu mà.”
Lort , : “Vậy sẽ chờ.”
Khoảng hơn ba giờ chiều năm bắt đầu , gần 4 giờ thì tới nơi. Vì bây giờ là mùa hè, còn là buổi chiều nên lúc ít du khách đang tới tham quan. Bởi lẽ đều buổi sáng hoặc chập tối cho mát, vì thế nên buổi chiều gần như chẳng ai.
Trời nóng, đường phơi nắng cả ngày bốc vài bước đều nóng ướt đẫm mồ hôi.
Tay trái Khẩu Khẩu nắm tay Kiều Vãn Tình, tay nắm tay Cố Yến Khanh. Cậu nhóc ngẩng khuôn mặt nhỏ lên : “Nóng quá nha.”
“Một lát nữa là tới nơi , bảo bối cố chịu chút nhé!”
Kiều Vãn Tình lấy khăn giấy lau mặt cho nhóc, đó lau lau mặt . Từ xe đến miếu Nguyệt Lão tầm 60 mét. Đi xa mà trời còn nóng như chút mệt mỏi.
Lort hai bước tới bên Kiều Vãn Tình, lấy một cái quạt gấp từ trong túi , đưa cho cô: “Kiều tiểu thư, dùng quạt quạt .”
Kiều Vãn Tình nhận lấy: “Cảm ơn .”
Quạt chắc là đồ lưu niệm nên trông vô cùng mắt. Kiều Vãn Tình mở quạt phe phẩy quạt cho Khẩu Khẩu.
Lục Vân Phỉ cũng đang sắp nóng đến chịu nổi , thấy cô liền : “Cậu còn cái nào nữa ? Cho một cái.”
Lort xòe tay: “Lần Cố cung chơi mua, nhưng chỉ một cái thôi.”
“……” Kiều Vãn Tình đưa quạt cho Lục Vân Phỉ, “Em cầm , chị cũng nóng lắm.”
“Không cần cần ạ,” Lục Vân Phỉ vội xua tay, “Chị quạt cho Khẩu Khẩu , em tưởng Lort mang nhiều quạt nên mới hỏi thôi.”
Kiều Vãn Tình qua Lort, thấy cũng quạt. là chỉ một cái thật. Cô cảm thấy ngượng. Khẩu Khẩu thích cái quạt , một hai đòi lấy tự quạt. Cậu nhóc tránh khỏi tay Kiều Vãn Tình, vụng về phe phẩy quạt cho .
Cố Yến Khanh vẫn luôn im lặng lặng lẽ đó hừ lạnh một cái.
Năm tới miếu Nguyệt Lão lễ, khi lễ xong thì tới cây nhân duyên cửa treo dây ước nguyện màu đỏ. Tuy rằng Kiều Vãn Tình quá tin tưởng mấy chuyện nhưng công nhận là việc khá thú vị.
Lúc mấy treo dây ước nguyện, Lort ỷ cao to nên thành việc treo đầu tiên. Lục Vân Phỉ cũng treo xong ngay đó. Tuy rằng vị trí thấp hơn một chút nhưng cô cũng buộc thành công.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-sach-tinh-ke-ngu-cung-dai-gia/chuong-117.html.]
Chỉ một Kiều Vãn Tình, lẽ chiếc dây chơi cô thì , cô với vẫn treo . Trùng hợp lúc Cố Yến Khanh nhận điện thoại công việc nên ngoài gọi điện . Kiều Vãn Tình nhảy mệt bở tai, thậm chí còn định từ bỏ .
“Để giúp Kiều tiểu thư.” Sau khi Kiều Vãn Tình thất bại nữa, Lort nhặt dây lên giúp cô, .
“Không cần , chờ Yến Khanh……”
Cô còn xong thì Lort treo xong .
“Oa, cao thật,” Lort cái dây ở vị trí cao nhất bay trong gió, vui vẻ nắm chặt tay, “Yeah! Đã xong!”
Khẩu Khẩu hiểu gì nhưng cũng hùa theo: “Thật, thật cao, cao!” Kiều Vãn Tình: “……”
Cố Yến Khanh nhận điện thoại về: “……”
Cố tổng thầm thủ thỉ trong lòng: Bình tĩnh manh động!
Treo dây ước nguyện xong thì cũng năm giờ , mặt trời cũng bắt đầu xuống núi. Vì trời mát hơn một chút, năm chuẩn tới cầu Hỉ Thước tham quan.
“A, bên bán kem ốc quế!”
Trên đường đến cầu Hỉ Thước, Lục Vân Phỉ để ý tới quán sữa đồ ăn nhẹ trong một căn nhà nho nhỏ bên miếu Nguyệt Lão. Đang mệt kem để ăn, đúng là hạnh phúc mà!
“Không cần mua cho , ăn đồ ngọt.” Lúc bọn họ qua đó, Cố Yến Khanh . Anh chỉ bảo họ mua cho một chai nước lạnh thôi. Vì thế trừ Cố tổng, trong tay mỗi đều một cây kem ốc quế.
Khẩu Khẩu còn nhỏ, thích ăn đồ ngọt. Cậu nhóc nắm chặt cây kem ốc quế l.i.ế.m liếm dính đầy mặt, . Kiều Vãn Tình đưa cho ăn kiểu gì cũng bẩn áo nên mặc kệ Khẩu Khẩu cho Khẩu Khẩu tự ăn. Chờ đến lúc về thì qua quán đồ chay quần áo sạch là .
Kem ốc quế của nhà ăn cũng khá ngon, ngon hơn so với cô tưởng. Cố Yến Khanh đến bên cạnh Kiều Vãn Tình, hỏi: “Ăn ngon ?” “Không tệ lắm, ăn cũng .”
Cố Yến Khanh vươn tay lấy cây kem ốc quế của Kiều Vãn Tình, đưa đến bên miệng, cúi đầu khẽ cắn một cái gật đầu: “Ngọt thật.”
“Không là thích ăn đồ ngọt ?” “Nếu ăn chung với em thì thích.”
“……”
“Trời ơi, hai đừng buồn nôn như ? Suy nghĩ cho cảm nhận của mấy con độc chứ!”
Âm thanh của hai nhỏ, Lục Vân Phỉ bên cạnh xong nổi hết cả da gà. Người họ của cô đúng là càng ngày càng hổ.