Và từ đó, mùa hè, cứ ban đêm thì Kiều Vãn Tình cùng bà nội Kiều nhân lúc Khẩu Khẩu ngủ thì tranh thủ bắt dế. Ở gần núi cũng quá nhiều , thường thì chỉ cần gần hai giờ thôi là thể bắt hơn một cân dế . Mang dế đến chợ bán, một cân bán 70 đồng.
Lục Vân Phỉ ngờ tới ở đây thể cái . Cô cảm thấy khá thú vị, mấy hoạt động bình thường cô cũng chỉ thể trong sách hoặc xem video, xem TV mới thấy. Không ngờ mà ngày cũng thể tự trải nghiệm thật. Vì thế cô hăng hái ngay.
Miếu Nguyệt Lão ở gần rừng cây, nhưng xung quanh chỗ nhà dân nên ai bắt dế cả. Càng ít bắt thì dế càng nhiều.
cũng là vì ở núi nên mấy bia mộ…… Kiều Vãn Tình cũng quen đường ở chỗ lắm. Hơn nữa giờ cũng là buổi tối, thấy mấy cái đó dễ dọa lắm, vì thế cô quyết định bắt dế ở núi gần nhà .
Sợ vị đại tiểu thư cùng Lort dám dùng tay bắt dế nên lúc qua trấn , Kiều Vãn Tình còn đặc biệt xuống xe để mua găng tay cùng đèn pin chiếu sáng. Lúc về nhà thì trời cũng tối hẳn, cùng đến rừng cây gần đó để bắt dế.
Kiều Vãn Tình định để Cố Yến Khanh ở nhà trông Khẩu Khẩu. Lần hai cũng bắt với . kết quả là nào đó mượn cớ bắt dế để tạo gian riêng cùng cô. Buổi tối đó cùng Cố Yến Khanh hai chẳng bắt mấy con, ngược Kiều Vãn Tình còn trêu chọc mấy , cả đều khó chịu.
Loại như Cố tổng, nên trục xuất khỏi giới bắt dế!
Nói thôi chứ Cố tổng cùng là mục đích khác. Ai thằng Lort mượn cớ bắt dế ủ mưu gì với vợ của , nhỡ nó mượn trời tối ai rõ mà đến gần chiếm tiện nghi của vợ thì ? Vì cần theo!
Kiều Vãn Tình thấy Cố Yến Khanh một hai đòi đành dỗ Khẩu Khẩu để thằng bé ở nhà với bà nội Kiều. Mấy bọn họ lén lút ngoài để Khẩu Khẩu thấy.
Đến buổi tối thì nơi mát, đường bên cũng khá nhỏ. Cố Yến Khanh khăng khăng đòi nắm tay Kiều Vãn Tình. Vì đội ngũ cuối cùng biến thành Lort dẫn đường. Lục Vân Phỉ ăn cơm chó nhiều đến đầy bụng vô cùng khinh thường họ một cái.
Đương nhiên cô cũng chỉ dám khinh thường trong lòng mà thôi.
“ cũng khá quen đường ở rừng cây , vì thế bắt đầu cho bắt dế như nào nhé!” Sau khi tới rừng cây, Kiều Vãn Tình .
Ban đêm tới một mảnh rừng nhỏ mấy như , chỉ mỗi tiếng côn trùng kêu xung quanh, gian yên tĩnh, Lục Vân Phỉ chút sợ hãi dán chặt Kiều Vãn Tình, theo Kiều Vãn Tình tới một cái cây.
Vì thế lúc Kiều Vãn Tình chiếu đèn pin cây, thấy ba bốn con dế đang bò chầm chậm, Lục Vân Phỉ sợ hãi, theo phản xạ điều kiện lùi về phía kêu lên: “Có bọ!”
Vốn dĩ Kiều Vãn Tình cũng sợ, nhưng Lục Vân Phỉ kêu cô cũng giật . Sau đó Kiều Vãn Tình vỗ vỗ n.g.ự.c : “Em chị sợ chết.”
Cố Yến Khanh bất đắc dĩ lắc đầu: “Không em bảo em quen , em bắt ?”
Lục Vân Phỉ: “……”
Cái khác với cái cô thấy ở mạng! Trên mạng là mấy con cánh bay cơ, chứ bò bò như .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-sach-tinh-ke-ngu-cung-dai-gia/chuong-120.html.]
Lort sợ hãi, tò mò mấy con dế đang bò chầm chậm : “Nhìn trông mập mạp, chắc ăn ngon lắm nhỉ?”
“……” Suy nghĩ của với giống .
Kiều Vãn Tình nhanh chóng bắt mấy con dế trong túi, : “Bắt như đó, đơn giản đúng ? Mình chỉ cần đến gần mấy cây, thấy con nào đang bò thì bắt bỏ trong túi là .”
Lục Vân Phỉ vẫn sợ, Lort xoa xoa tay thể hiện sự hứng thú của . Thật rừng cây cũng nhỏ, bốn gần cùng tìm dế, Kiều Vãn Tình cùng Lục Vân Phỉ bắt cùng .
“Em thử bắt ?”
Kiều Vãn Tình thấy lúc Lục Vân Phỉ hứng thú bừng bừng lúc sợ hãi rụt rè, đến đèn còn dám tự soi, dám bắt dế.
“Đừng đừng, chị dâu chị tới đây , em soi đèn pin cho chị!”
“Không là em đeo găng tay , sợ gì nữa? Nào tới đây thử xem, mau lên nào, chần chờ thêm chút nữa là nó chạy mất đó!”
Lục Vân Phỉ tại chỗ ngây ngốc một lát, do dự một lúc mới dám vươn tay bắt con dế . Sự thật chứng minh, đó chỉ là một con dế, sức phản kháng. Nó giãy giụa chân nhỏ của mấy cái phó mặc cho phận bắt của .
Sau đầu thành công thì lá gan của Lục Vân Phỉ cũng to lên. Vì thế hai đổi vai cho , Kiều Vãn Tình soi đèn pin còn Lục Vân Phỉ bắt dế.
Lúc hai đang mải mê bắt dế hăng say thì đột nhiên tiếng động truyền từ chỗ Cố Yến Khanh. Hai vội chạy qua, Kiều Vãn Tình lo lắng hỏi: “Anh thế?”
“Bị đứt tay một chút, .”
Kiều Vãn Tình cầm lấy tay giơ lên xem, thấy vết cắt xẹt qua nửa bàn tay , còn m.á.u đang chảy ngoài: “Còn bảo là , miệng vết thương còn sâu đến như !”
Chắc là đau lắm đấy.
“Chờ thêm tí nữa là .” Cố Yến Khanh an ủi cô nhưng mày nhíu chặt . là đau thật.
Lort thấy bên tiếng động cũng qua đây. Không hiểu Lort cũng cầm khăn mặt theo. Lort đưa qua, : “Anh lau qua .”
càng lau thì m.á.u càng chảy nhiều. Lục Vân Phỉ nóng lòng : “Chảy nhiều m.á.u quá! Chúng nghĩ cách bịt miệng vết thương .”
“Đợi chị tí.”