Làm bé ngoan là thể trái lời . Khẩu Khẩu bĩu môi, vui đưa tay cho Kiều Vãn Tình để cô dắt.
Đường Nguyệt Nguyệt chứng kiền bộ câu chuyện, nhịn : “Cậu võ lừa Khẩu Khẩu thật đấy!”
“Ôi, bây giờ tớ cũng còn cách nào khác. Mấy đứa nhỏ , đánh thì đánh , mắng cũng chẳng mắng nên tớ chỉ đành dỗ nó thôi.”
Trước , như thế hệ của Kiều Vãn Tình, hồi còn nhỏ, nếu lời ba thì hầu hết sẽ ba dùng roi để đánh. Nói chung là bạn nhỏ nào cũng từng ba đánh một hai .
bây giờ mấy đứa nhỏ kinh lắm, cùng lắm cũng chỉ thể đánh m.ô.n.g nó một hai cái thôi. Chứ còn một ngón tay của nó cô cũng chẳng động nổi.
Người , khách tới thăm miếu Nguyệt Lão đông. Khi tới miếu Nguyệt Lão, Đường Nguyệt Nguyệt bắt đầu căng thẳng, nắm lấy tay Kiều Vãn Tình : “Làm bây giờ? Tự dưng tớ thấy sợ quá!”
Tuy rằng Đường Nguyệt Nguyệt bảo xem quẻ, nếu bảo duyên thì sẽ bỏ, nhưng mấy chuyện tình cảm , thể bỏ là bỏ ?
Thật cô nàng vô cùng hy vọng sẽ xin quẻ duyên. Đó cũng coi như là một liều thuốc an thần cho cô để cô tiếp tục theo đuổi Kỳ Hình chứ ngày nào cũng suy nghĩ miên man như .
Kiều Vãn Tình vỗ vỗ tay Đường Nguyệt Nguyệt: “Cái chỉ mang tính chất tham khảo thôi mà, quan trọng nhất là và Kỳ Hình như thế nào. Cậu cứ yên tâm , hôm nào tớ nhờ Yến Khanh thăm dò Kỳ Hình cho.”
“Được đó,” Ánh mắt Đường Nguyệt Nguyệt sáng lên, đó , “Thế, nhớ dặn Cố tổng nhà thăm dò cẩn thận nha! Đừng để là tớ hỏi.”
Kiều Vãn Tình bật : “Cậu yên tâm. Thật Kỳ Hình thì cũng ? Làm là sẽ tấm lòng của ?”
“Không cần . Nếu tớ sợ sẽ cảm thấy tớ quá gấp, cảm thấy áp lực đó!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-sach-tinh-ke-ngu-cung-dai-gia/chuong-177.html.]
Kiều Vãn Tình: “……”
Con dính cái thứ gọi là “yêu đơn phương” đúng là khó hiểu thật!
Sau khi ba thắp hương xong thì đến chỗ xin quẻ. Hiện tại ở chỗ xin quẻ cũng mấy xếp hàng chờ lấy quẻ.
Bọn họ lấy quẻ cũng giống như TV, khác là bao.
Sau khi thắp hương, quỳ lạy xong thì cầm ống thẻ tre lên sắc sắc vài cái. Trên thẻ tre nhận sẽ ghi chữ “thượng” hoặc “hạ”, đó thì đề một câu thơ hoặc là một câu gì đó. Sau đó thì sắc quẻ sẽ cầm thẻ tre đó đến nhờ các thầy ở đó xem hộ.
Thầy xem thẻ chính là một ông lão. Vì miếu Nguyệt Lão là chùa, đúng hơn thì đây còn chẳng là miếu cơ. Gọi là miếu Nguyệt Lão vì ở đây quen gọi như thế, nên dần dà, tất cả đều gọi đây là miếu Nguyệt Lão.
Vì thế ông lão xem thẻ cũng là hòa thượng. Trên ông khoác một cái áo choàng màu xám, tóc hoa râm cắt ngắn, để một chùm râu dê dài mặt. Mặt mày ông lão hiền từ trông giống mấy vị cao nhân đắc đạo TV.
Kiều Vãn Tình cùng Đường Nguyệt Nguyệt một lát thì Khẩu Khẩu bắt đầu chán, giãy giụa trong lòng n.g.ự.c đòi chơi.
Đường Nguyệt Nguyệt bảo Kiều Vãn Tình cứ đưa Khẩu Khẩu dạo , cô đây xem thẻ một cũng . Sau khi cô xem xong cô sẽ gọi điện thoại cho Kiều Vãn Tình.
Kiều Vãn Tình tình hình, lẽ Đường Nguyệt Nguyệt chờ tầm nửa tiếng nữa thì đành . Chắc chắn là thằng nhóc thúi Khẩu Khẩu chờ lâu đến .
Đi tới quảng trường bên ngoài thì vẻ mặt của Khẩu Khẩu tươi tỉnh hẳn lên. Cậu nhóc cần Kiều Vãn Tình bế cũng chẳng cần Kiều Vãn Tình dắt. Về cũng chịu về. Thân thể nhỏ bé của lách vô cùng nhanh giữa chốn đông , Kiều Vãn Tình chạy sát đ.í.t , để mắt tới liên tục vì sợ Khẩu Khẩu lạc.
Trông con mệt thật đấy!