Xuyên sách tính kế ngủ cùng đại gia - Chương 187
Cập nhật lúc: 2024-12-11 00:02:30
Lượt xem: 18
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/8pYOUfPdMO
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
mà cách lừa uống thuốc chỉ dùng một thôi, tới thứ hai thì mất tác dụng. Lần thứ hai lừa như nào, dỗ như nào thì Khẩu Khẩu cũng tin. Mà nhóc còn vô cùng thông minh, mỗi nhóc uống sữa chua, sẽ để ba cắm ống hút mà đòi tự cắm.
Mọi đều sự thông minh của chọc . Xem Khẩu Khẩu cũng ngốc đến , mắc lừa chẳng qua là do nhóc quá tin tưởng đôi ba vô lương tâm của mà thôi.
Hai ngày , bác sĩ bảo Khẩu Khẩu còn vấn đề gì nữa. Vì thế cả nhà thu dọn đồ đạc chuẩn về quê của Kiều Vãn Tình.
Kiều Vãn Tình cũng báo cho nhà của , cô mời vợ chồng hai, mợ hai qua, đó chuẩn một mâm đồ ăn thật to để xuống gặp mặt cùng chuyện với , cũng coi như là gia đình hai bên chào hỏi.
Ban đầu Kiều Vãn Tình cũng nghĩ là chỉ cần chuẩn đơn giản như là đủ. Kết quả bà nội Kiều cùng hai, mợ hai của cô hiểu sai ý cô. Họ cảm thấy đây là đầu tiên nhà trai tới thăm nhà nên cần lớn, to. Vì thế khi Cố Yến Khanh dừng xe xong thì tiếng đốt pháo ở bên ngoài .
Sau khi xuống xe thì Kiều Vãn Tình phát hiện hai cô đặt một dây pháo vô cùng to cửa nhà, cùng mấy cái pháo hoa bên cạnh nữa, b.ắ.n liên hồi……
Kiều Vãn Tình sang bên ba chồng của theo bản năng. Cô thấy họ cũng khá là thích hoạt động , còn vui vẻ pháo hoa đốt.
Kiều Vãn Tình thở phào nhẹ nhõm.
Bọn họ dọc theo lối đặt pháo. Cậu hai là một vô cùng thiện và cởi mở. Cậu ngại là ở quê mà nhiệt tình bắt tay, chuyện cùng với Cố Kính Chi cùng Cố phu nhân. Cậu cứ thông gia thông gia liên tục hai bên quen và tự nhiên hơn nhiều. Đứng mặt Cố Kính Chi, chỉ sợ hãi mà còn tỏ vô cùng thiết.
“Cậu hai em đúng là cởi mở thật đó!” Sau khi đốt pháo xong, Cố Yến Khanh thả Khẩu Khẩu đang đòi xuống xuống , đó nhỏ giọng với Kiều Vãn Tình.
“Cậu hai em là khá thẳng thắn và cởi mở. Nếu lỡ miệng cái gì phật ý ba thì cũng bảo với ba nhé!”
“Em yên tâm , ba lớn hơn chúng cả một thế hệ cơ, đương nhiên là họ sẽ hiểu . Thôi, chúng nào.”
Đi trong sân, Kiều Vãn Tình thêm bất ngờ mới.
Cô thấy trong sân tới cả chục . Người thì g.i.ế.c gà mổ vịt, thì nấu cơm, cỗ.
Đây…… Đây khác gì là mời cả thôn đến cùng chung vui ?
Kiều Vãn Tình dở dở . Chờ khi Cố Kính Chi cùng Cố phu nhân trong nhà uống nước thì cô tìm bà nội Kiều đang rửa bát. Bà nội Kiều thấy cô thì : “Cháu đừng qua đây, chỗ đang lộn xộn lắm. Cháu cứ trong nhà tiếp khách .”
“Bà ơi, cháu bảo với bà là chỉ cần một mâm cơm là mà, to như ạ?” Vốn dĩ cô chỉ định mời một ít họ hàng, tới ăn bữa cơm mà thôi.
“Đây là đầu tiên nhà trai tới nhà chúng , chúng cũng to một chút chứ, nếu họ chúng đấy!”
Kiều Vãn Tình định là nhà trai cũng để ý tới những điều . cũng chuẩn xong hết , cô như là phụ tấm lòng của bà nội Kiều cùng họ hàng nhà nên cô gì nữa.
Kiều Vãn Tình trong phòng khách, thấy ba chồng cùng hai đang chuyện phiếm. Sau khi mấy câu khách sáo với xong, Cố Kính Chi : “Hẳn là thông gia cũng đúng ? thể mạo hỏi tên của ?”
Xuất phát từ phép lịch sự, Cố Kính Chi gọi hai Kiều Vãn Tình là thông gia.
Kiều Vãn Tình bất ngờ vì Cố Kính Chi hỏi tới bác cả nhà .
Cô cũng tiếp xúc với bác cả nhiều lắm. Trong ký ức của nguyên chủ từ khi còn nhỏ thì bác cả khá giống với hai, còn cô cũng ấn tượng gì về bác cả hết.
Bác cả của cô, khi còn trẻ thì ăn, nam bắc liên tục. mà việc ăn của ông cũng thành công cho lắm. Sau , con trai ông lớn, kinh doanh vô cùng giỏi nên mấy năm nay cuộc sống của gia đình bác cả mới hơn, cả nhà chuyển trong thành phố sống.
Vì tuổi trẻ ngoài ăn nhiều nên vợ bác cả cũng là địa phương. Do đó, gần như cả nhà bác cả về đây mấy , khi lớn, Kiều Vãn Tình cũng thấy bác nào.
Cậu hai để ý nhiều như , thấy Cố Kính Chi thế thì ông : “À đúng . Anh tên là Lâm Tân Mậu, nhưng mà bây giờ nhà chuyển lên thành phố sống , đến giờ thì cũng về đây nào.”
Cố Kính Chi cùng Cố phu nhân liếc mắt một cái, hỏi: “Trước nhà cũng một ao cá ở Tang Đường?”
“ , ông bà ạ?”
Cố Kính Chi khẽ : “Biết, còn là đằng khác chứ.” Kiều Vãn Tình: “……”
Không trùng hợp đến chứ?
Cô nhớ rõ, hai ngày ba chồng cô kể với cô hồi trẻ ông từng về quê ruộng, đó hàng xóm ngay sát đó trộm cá. Thân phận của bác cả cô cũng khá là trùng hợp nha.
đúng là trùng hợp thật đấy. Hai mấy năm , đúng, lẽ là ba mươi năm , bác cả cô trộm cá nhà , ba mươi năm , cô cùng Cố Yến Khanh về với .
Hơn nữa, qua ba mươi năm thì Kiều Vãn Tình cũng cảm thấy còn nhớ rõ ký ức của hồi bé nữa, đến cả ký ức thời tiểu học của cô về các bạn cũng khá là mơ hồ. Ba mươi năm mà ba chồng cô vẫn thể mặt hai mà nhận bác cả của cô.
Một là do trí nhớ của ông , hai là do mối thù sâu nên khắc cốt ghi tâm.
Cậu hai Cố Kính Chi thì vỗ đùi : “Vậy thì trùng hợp quá ! Trên đời gì việc gì trùng hợp đến ! là duyên phận nha. Thế để gọi điện thoại cho , xem rảnh trở về đây chén rượu .”
“Không cần phiền ạ,” Cố Kính Chi ngờ hai kích động như , , “Về vẫn còn cơ hội gặp mặt, hôm nay vội.”
Kiều Vãn Tình bưng kẹo, trái cây mang lên, đặt mặt bọn họ đó cửa tìm Cố Yến Khanh hỏi chuyện.
Khẩu Khẩu thấy b.ắ.n pháo thì vô cùng vui vẻ. Sau khi b.ắ.n pháo xong thì nhóc còn ở lì bên ngoài chịu trở về nên Cố Yến Khanh ở ngoài trông .
Anh thấy Kiều Vãn Tình ngoài thì : “Anh tưởng em bảo là mâm cơm nhỏ thôi mà, bà nội cùng mợ to thế?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-sach-tinh-ke-ngu-cung-dai-gia/chuong-187.html.]
“Bà với mợ nghĩ đây là đầu tiên ba tới cửa nên thật lớn để mất mặt.”
“Thật cần câu nệ , ba cũng để ý mấy việc .”
“Không , chuẩn cũng chuẩn xong ,” Kiều Vãn Tình đến bên cạnh , , “Hỏi một chuyện nhé?”
“Ừ?”
Kiều Vãn Tình kể qua chuyện với Cố Yến Khanh một . Sau khi xong, Cố Yến Khanh cũng khá là kinh ngạc. Trùng hợp kiểu thì trùng hợp quá đấy. Hai nhà, một nhà ở thành phố C, một nhà ở thành phố X, quan hệ là xa tới bắc tám cây cầu cũng với tới mà quen với .
“Vì nên em cảm thấy trộm đồ ăn chính là bác cả của em?” Cố Yến Khanh hỏi.
Kiều Vãn Tình gật đầu, : “ , nhưng nếu thế thì cũng quá ly kỳ .”
Tuy rằng việc trộm mấy đồ ăn vặt cũng ảnh hưởng gì tới Cố gia. đây là hành vi trộm cắp đó. Hơn nữa, cực khổ lụng mãi mới thành phẩm, còn ăn trộm nhiều . Với cả ăn trộm cũng hẳn hoi để bắt cơ.
Hồi đó Cố Yến Khanh trải nghiệm cùng ba , nhưng cũng từng Cố phu nhân kể về chuyện đó . Nghe tên trộm cá là ghê gớm và mặt dày, bắt cũng nhận sai. Sau khi bắt còn đàng hoàng tuyên bố mà qua đây trộm sẽ trộm một cách quang minh chính đại, cho Cố Kính Chi cạn lời biện pháp đối phó.
Sau khi Cố gia là nhà dễ đụng thì vẫn tém tém chút nào.
Cố Yến Khanh chuyện cho Kiều Vãn Tình, vì chuyện liên quan một chút nào tới cô. Anh an ủi cô: “Không , kể cả bác cả em trộm đồ ăn thì ba cũng tính chuyện đó lên đầu em .”
Thật Kiều Vãn Tình lo chuyện đó mà cô đang lo lắng ba chồng cô sẽ cảm thấy nhân phẩm của trong nhà cô .
Ba chồng để ý tới xuất của cô là một điều hiếm . Đương nhiên là Kiều Vãn Tình cũng hy vọng nhà trong sạch và ngay thẳng. Bởi vì nghèo chẳng là điều gì , nhưng “đói cho sạch rách cho thơm”, sống ngay thẳng thì mới quý trọng.
Cố Yến Khanh hiểu suy nghĩ của cô, đang định an ủi Kiều Vãn Tình vài câu nữa thì thấy thằng nhóc Khẩu Khẩu đang chơi pháo nhét pháo trong miệng.
“Khẩu Khẩu, ăn cái đó!”
còn kịp nữa , Khẩu Khẩu nhét xong pháo trong miệng.
“Thằng nhóc thúi , cái gì con cũng dám ăn hả?” Cố Yến Khanh qua, bế Khẩu Khẩu lên đó vỗ vỗ lưng cho , “Nhổ ngay.”
Kiều Vãn Tình cũng còn tâm trí để nghĩ đến chuyện nữa, cô cũng chạy vội qua dỗ Khẩu Khẩu nhổ pháo trong miệng .
Khẩu Khẩu vô cùng ngoan ngoãn nhổ pháo dính nước miếng tay Cố Yến Khanh. Bị ba quát nhưng Khẩu Khẩu chẳng sợ chút nào, ngược , còn vui vẻ : “Nhổ, nhổ .”
Cố Yến Khanh thằng con cái gì cũng dám ăn của chọc đến phát giận. Anh nhéo má nhóc: “Thế ăn ngon ?”
Khẩu Khẩu gật gật đầu, đó lắc lắc đầu : “Không, ngon.”
“Con đúng là thằng quỷ bẩn nha,” Kiều Vãn Tình lấy khăn giấy từ trong túi áo lau nước miếng cho Khẩu Khẩu, đó cô lau tay Cố Yến Khanh, , “Ăn pháo thể sẽ trúng độc đó nên là con ăn ? Nếu ăn pháo, trúng độc thì tới bệnh viện để tiêm đấy! Con sợ tiêm ?”
“Sợ.” Khẩu Khẩu thật thà gật đầu.
“Lần mà còn nhặt đồ ăn linh tinh thì ba sẽ bảo bác sĩ Hoàng tiêm thêm hai cái m.ô.n.g con.”
Khẩu Khẩu gục vai Cố Yến Khanh: “Khẩu Khẩu sợ.”
Kiều Vãn Tình : “Con nhớ rõ , nhặt đồ đất lên ăn linh tinh !”
“Được.” Khẩu Khẩu đồng ý.
Hai bế Khẩu Khẩu về súc miệng. Cái thói quen nhặt đồ linh tinh lên ăn của Khẩu Khẩu là , mà còn khó sửa nữa chứ. Vì thế từ giờ trông thằng nhóc để mắt tới nó hơn.
Hơn nữa, nếu mà nhặt đồ linh tinh lên ăn mà nó độc thật thì vô cùng nguy hiểm!
Hai về đến nhà thì Cố Kính Chi cũng về chủ đề nữa.
Vừa ba “song kiếm hợp bích” mắng nên khi thấy bà nội, Khẩu Khẩu vô cùng tủi chạy , đó trong lòng n.g.ự.c bà mách bà là ba dẫn tiêm.
“Sao hai đứa dọa thằng bé như ?” Cố phu nhân Khẩu Khẩu mách xong thì trách hai bọn họ.
Cố Yến Khanh ngờ Khẩu Khẩu còn nhỏ như mà đổi trắng đen, dối chớp mắt. Nhìn bộ dáng tủi của bây giờ chỉ nhấc nó lên đánh mấy cái đít. Còn nhỏ như chẳng ngoan chút nào, học cái gì học, chỉ học cái dối với lừa là giỏi.
“Mẹ, thằng bé nhặt pháo lên ăn.” Cố Yến Khanh .
Cố Kính Chi : “Mấy đứa nhỏ nhặt đồ linh tinh lên ăn cũng là chuyện bình thường mà. Có Khẩu Khẩu?”
Khẩu Khẩu ông nội và bà nội chống lưng thì vô cùng vênh váo, gật đầu : “, đúng thế.”
Cố Yến Khanh, Kiều Vãn Tình: “……”
Tại ba thể chiều thằng bé đến như !!!
……