Thật Cố Yến Khanh cũng mặt mũi súp lơ trông như thế nào, chẳng qua nhất thời ngớ ngẩn nên mới lấy nhầm thôi.
Chỉ thông minh đang offline, đại khái là chỉ dáng vẻ hiện tại của .
Kiều Vãn Tình cũng bắt hái nữa, cầm lấy xào chỗ “súp lơ” . Vì cải ngồng nở hoa , nó già nên ăn cũng khá dai, với chỗ hoa còn đắng nữa.
Kiều Vãn Tình bụng đầy ý gắp một miếng cho Cố Yến Khanh, mỉm hỏi : “Cố tổng, súp lơ ăn ngon ?”
Cố Yến Khanh: “……”
Bây giờ Khẩu Khẩu thể tự xúc vài thìa để ăn . Nó một hai đòi tự xúc ăn. Nghe thấy hỏi ba , nó còn dùng cái thìa gõ gõ bát, vui vẻ : “Ngon, ăn ngon ~”
Cố Yến Khanh gắp chỗ rau Kiều Vãn Tình gắp cho bát Khẩu Khẩu: “Thế bảo bảo ăn nhiều chút nha.”
“…… Anh tính thật.”
Khẩu Khẩu hố, dùng thìa nhỏ cố gắng xúc rau Cố Yến Khanh gắp cho miệng. Tay thằng nhóc còn quá thạo với động tác cầm thìa nên nhiều thử mới thành công. Cải ngồng già nên nó cắn . thằng nhóc thông minh, cho miệng mút mút.
Trùng hợp cái nó mút là chỗ hoa đắng. Nó mút một cái thì nhíu hết cả khuôn mặt nhỏ , nhổ “Phi phi phi” mấy cái liền.
Cố Yến Khanh cùng Kiều Vãn Tình bộ dáng nó đắng mà vô lương tâm nở nụ .
Thằng nhóc Khẩu Khẩu ngốc nghếch còn ba ba hố. Thấy hai bọn họ nó cũng đơ cái miệng đắng “Ha ha” theo.
Cho nên một ba ngốc nghếch thì sẽ sinh một đứa con cũng ngốc nghếch y chang luôn.
……
Ăn cơm sáng xong thì Kiều Vãn Tình thừa dịp trời đang mát chạy lên núi hái nấm. Vốn dĩ cô định để Cố Yến Khanh ở nhà trông con còn cùng bà nội Kiều.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-sach-tinh-ke-ngu-cung-dai-gia/chuong-80.html.]
nào đó một hai đòi cùng cô, nên cô đành đổi thành bà nội Kiều trông Khẩu Khẩu cùng Cố Yến Khanh.
Bây giờ Khẩu Khẩu dính , nếu quang minh chính đại mặt nó thì nhất định sẽ . Vì thế Kiều Vãn Tình bảo Cố Yến Khanh còn sẽ rình cơ hội .
Cố Yến Khanh bật : “Cứ như chúng yêu đương vụng trộm nhỉ?” Kiều Vãn Tình trừng : “Ai bảo con dính như ?”
“Rồi , trách con .” Cố Yến Khanh xoa nhẹ đầu cô, lời ngoài. Kiều Vãn Tình thừa dịp Khẩu Khẩu cùng bà nội Kiều nhặt trứng ngỗng thì cũng trộm chạy .
Ngoài cửa, Cố Yến Khanh cầm theo rổ hái nấm chờ cô. Nhà cô gần đường quốc lộ nên đèn đường. Cố Yến Khanh dựa đèn đường, đôi chân dài vắt chéo, khuôn mặt đẽ biểu tình đạm mạc cảm thấy vô cùng cao lãnh.
Người đàn ông …… thuộc về .
Kiều Vãn Tình nhịn . Trong lòng mỗi cô gái đều giấc mộng về một hoàng tử của đời . cũng chỉ là mơ thôi. Người thể gả cho một hoàng tử thật cũng nhiều.
Mà Cố Yến Khanh ưu tú như thích cô. Cô mơ cũng dám nghĩ tới.
Cho nên cô cũng đúng là • cô gái sống trong tiểu thuyết.
Nhìn thấy cô , Cố Yến Khanh ngước mắt. Khuôn mặt vốn lạnh nhạt một chút ý , vươn tay với cô: “Đi thôi.”
Kiều Vãn Tình bàn tay chìa chỗ . Bàn tay trắng nõn thon dài, khớp xương rõ ràng. Cô mỉm vươn tay đan xen mười ngón tay .
“Hơi xa,” Kiều Vãn Tình công tác tâm lý cho , “Nếu mỏi nổi nữa thì núi chờ .”
“Rốt cuộc là vì em cảm thấy yếu?” Cố Yến Khanh dở dở , như nghĩ tới cái gì, hạ giọng , “Có là do…… Đêm đó thỏa mãn em ?”
“……” Kiều Vãn Tình trêu đến mặt đỏ tai hồng, đúng là hổ, “Cút ngay , buổi tối căn bản ……”
“Hả? Không cái gì?” Cố Yến Khanh thấy cô đột nhiên dừng , nghiêng qua hỏi cô.
Kiều Vãn Tình lỡ miệng, bản năng định là buổi tối căn bản là . Tuy rằng cô ký ức của nguyên chủ, nhưng cảm giác của cô , thỏa mãn cơ chứ.