Một tiếng than nhẹ vang lên, bỗng nhiên Kiều Vãn Tình mở mắt . Chỉ thấy nóc nhà tối đen, chiếc đèn bàn tỏa ánh sáng yếu ớt, cô bỗng mờ mịt.
Khẩu Khẩu thở đều đều ngủ yên bên cạnh cô, miệng nhỏ của thằng nhóc chu lên như ai bắt nạt nó.
Trong phòng gì Cố Yến Khanh? Nhận điều , Kiều Vãn Tình đỏ mặt. Cô cô cô cô, cô mộng xuân?
Quan trọng nhất chính là từ đến nay, ở phương diện cô bất kỳ suy nghĩ gì với Cố Yến Khanh, thể mơ một giấc mộng thẹn đến như .
*Thật câu: Ngày nghĩ đêm mơ.
Cả Kiều Vãn Tình đều khỏe. Tuy rằng cô cũng từng qua mấy loại sách cấm dành cho trẻ em nhưng kiến thức của cô cũng chỉ giới hạn trong sách vở mà thôi, chỉ thỉnh thoảng tự bổ não một chút.
mấy cái cô từng xem bao giờ, ……
Cô vùi đầu trong ổ chăn, mất hết mặt mũi gặp . Cô rõ ràng…… Vẫn là một thiếu nữ trong trắng mà.
Sau một lúc lâu thẹn thùng ảo não, Kiều Vãn Tình mới dậy quần áo. Và hậu quả của việc chính là cả đêm cô ngủ ngon.
Ngày hôm .
Cố Yến Khanh quang minh chính đại ở với Kiều Vãn Tình mấy ngày đột nhiên hôm nay dậy sớm hơn ngày thường một chút. Khẩu Khẩu còn dậy, Kiều Vãn Tình ở trong phòng bếp nấu bữa sáng.
Vì là mùa hè nên Kiều Vãn Tình mặc một cái váy, đeo thêm cái tạp dề, tôn lên dáng lả lướt của cô. Cố Yến Khanh bóng dáng của cô mà nhịn ôm cô từ phía : “Buổi sáng……”
Chữ “ lành” còn kịp thì bỗng nhiên Kiều Vãn Tình thoát khỏi vòng ôm của như điện giật, nhanh chóng lùi về hai bước giữ cách an .
“Em ?”
Vốn dĩ sáng Cố Yến Khanh còn định thiết một chút với bạn gái thì cô cầm dụng cụ nấu ăn như “vũ khí tự vệ”, bộ dáng đề phòng thì buồn hỏi.
“Em……” Kiều Vãn Tình cũng cảm thấy phản ứng của quá kịch liệt. nhớ tới giấc mộng tối qua, cả cô đều cảm thấy khỏe, cảm thấy còn mặt mũi Cố Yến Khanh nữa.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-sach-tinh-ke-ngu-cung-dai-gia/chuong-87.html.]
Con nó thẹn quá.
“Em định bảo xem Khẩu Khẩu tỉnh .” Kiều Vãn Tình ngơ ngác tìm cớ.
“Được,” Cố Yến Khanh đồng ý nhưng rời ngay, đến quầng thâm mắt của Kiều Vãn Tình, nhíu mi: “Tối qua em ngủ ngon ?”
“, đúng .” Kiều Vãn Tình lắp bắp.
Cố Yến Khanh khẽ: “Có do nhớ ?”
“……” Kiều Vãn Tình vạch trần bí mật, cả đều khó chịu, thẹn quá hóa giận , “Anh mau !”
Sáng sớm tinh mơ Cố Yến Khanh cô khó chịu, hiểu đắc tội cô bạn gái nhỏ nhà lúc nào.
Chẳng lẽ trong tháng phụ nữ thật sự mấy ngày khó ở như ? Ừ, khá hợp lý.
Cố Yến Khanh phòng Kiều Vãn Tình, quả nhiên Khẩu Khẩu tỉnh.
Vì về đêm trong thôn chút lạnh nên tối qua lúc nhóc ngủ Kiều Vãn Tình cho một đôi tất. Đôi tất đó màu trắng, chỉ đầu ngón chân là màu đỏ.
Chắc là Khẩu Khẩu thấy màu đỏ bắt mắt nên lúc Cố Yến Khanh thấy đang ôm chân nhỏ, cho miệng gặm.
Mấu chốt là bây giờ cơ thể còn dẻo, dùng miệng thể gặm bàn chân của . Nên bẻ tới bẻ lui chân dùng miệng gặm gặm.
Cố Yến Khanh dở dở , qua bế nhóc lên: “Bảo bối, con ở bẩn thế hả?”
Khẩu Khẩu gặm chân nhỏ của vô cùng vui vẻ, ba ba bế lên còn vui, nhoài về phía giường, “A a” tỏ vẻ xuống giường tiếp tục gặm. Cố Yến Khanh thả nó xuống nó còn .
Cố Yến Khanh đành buông xuống, định cởi tất của . Cởi thì nhóc sẽ hết hứng thú, gặm nữa. nghĩ tới Khẩu Khẩu bắt lấy chân nhỏ thì vô cùng vui vẻ, hướng chân dí miệng .
Ý của thằng bé rõ ràng. Nó chia sẻ chân nhỏ của cùng ba ba. Cố Yến Khanh: “……”