Ở căn hộ của Cố Yến Khanh, Khẩu Khẩu thích nhất là chạy chỗ ban công lớn để về nơi xa.
Lúc cả nhà rời khỏi đó đến sân bay, Khẩu Khẩu còn chút lưu luyến rời . Kiều Vãn Tình dỗ nó, về sẽ đến chỗ ở nó mới đồng ý rời .
Đến khi cả nhà tới X thị thì xe của Cố gia chờ ở đó sẵn.
Kiều Vãn Tình xe bắt đầu căng thẳng, thấp thỏm như một cô con dâu chuẩn gặp ba chồng của .
Nếu gia đình của Cố Yến Khanh là gia đình bình thường thì còn , một con dâu trông cũng ưa như cô thì chắc chắn sẽ ở chung vô cùng hòa hợp.
gia đình ở giới thượng lưu thì giống .
Kiều Vãn Tình cũng như là tiền đồ, nhưng cô thể thấp thỏm!
Trong sách khi Cố Yến Khanh già thì chính là một nghiêm túc, bề vô cùng sợ . Không ba giống như .
Cố Yến Khanh cô yên, nắm tay cô: “Tới đây, để đàn ông của em tiếp thêm sức mạnh cho em.”
Cả Kiều Vãn Tình đang căng thẳng, tâm trạng đùa với : “Em trang điểm với mặc như trông nhỉ?”
Hôm nay Kiều Vãn Tình trang điểm, ăn mặc theo phong cách trẻ trung, buộc tóc đuôi ngựa. Thoạt trông cứ như một cô gái hơn 20 tuổi, một chút bóng dáng của một con.
Vốn dĩ cô định mặc, trang điểm theo phong cách trưởng thành. lúc chọn quần áo Cố Yến Khanh bảo cô mặc kiểu như mấy cô gái trẻ tuổi rạng rỡ như ánh mặt trời.
“Trang điểm như ba sẽ nghĩ là cưới trẻ vị thành niên đấy!” “……”
Cô nên cảm thấy là đang dỗ ngọt là an ủi khác.
Xe cao tốc, buổi chiều tắc đường nên nhanh tới nơi.
Cố gia cũng ở trong trung tâm thành phố, nhưng ở khu nhà cao cấp cách đó xa. Ở cao tốc đèn xanh đèn đỏ, nếu gì đổi thì thẳng là tới nơi, vô cùng nhanh chóng.
Nơi rộng lớn đẽ, trồng nhiều cây xanh. Hai bên đường cây là cây. Xe chạy khỏi cao tốc, quốc lộ chừng mười phút thì dừng một căn biệt thự.
Có qua mở cửa. Người mở cửa thoạt chừng hơn 40 tuổi, cung kính : “Cậu chủ, Kiều tiểu thư, Uyên Uyên, chủ nhỏ, đường vất vả .”
Nghe mấy chữ “ chủ nhỏ”, Kiều Vãn Tình bất ngờ.
Hiển nhiên Uyên Uyên cũng quen thuộc với đối phương, lớn tiếng kêu lên: “Ông quản gia!”
“Ai,” đối phương khéo léo , “Đã lâu gặp, Uyên Uyên.” “Đã lâu gặp.”
Dưới sự giúp đỡ của quản gia, Uyên Uyên xuống xe, gương mặt của Khẩu Khẩu lộ . Quản gia thấy Khẩu Khẩu, : “Đây là chủ nhỏ Khẩu Khẩu đúng ? Trông giống chủ quá!”
Trước mặt lạ, Khẩu Khẩu chút thẹn thùng. Kiều Vãn Tình bế nó xuống xe. Quản gia lên giúp cô bế Khẩu Khẩu, Kiều Vãn Tình lễ phép : “Cảm ơn.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-sach-tinh-ke-ngu-cung-dai-gia/chuong-94.html.]
“Kiều tiểu thư cần khách sáo,” đối phương càng lễ phép hơn, tự giới thiệu, , “ là quản gia của nơi , cô cũng thể gọi là chú Lương giống như chủ.”
“Được.”
Cố Yến Khanh tới, : “Chú Lương, giúp chúng cháu mang đồ ở xe với.”
Vì tất cả năm với , Cố Yến Khanh, Kiều Vãn Tình, Uyên Uyên, Khẩu Khẩu cùng Trần Phong nên Cố gia phái hai chiếc xe sân bay đón bọn họ. Một nhà bốn chung một chiếc, còn Trần Phong mang theo quà cáp hành lý của bọn họ thì ở chiếc xe còn .
“Được. Cậu cùng Kiều tiểu thư với mấy đứa nhỏ trong nhà , ở ngoài đang nóng.”
Uyên Uyên vô cùng quen thuộc với nơi đây, dắt tay Khẩu Khẩu chạy . Cố Yến Khanh xòe tay với Kiều Vãn Tình: “Chúng cũng thôi.”
Kiều Vãn Tình nắm lấy tay . Có lẽ là lúc đường căng thẳng đủ nên hiện tại cô đang khá bình tĩnh.
Đi qua sân là tới biệt thự. Ở nơi đó một cô gái cạnh mở cửa cho bọn họ. Uyên Uyên , gọi Khẩu Khẩu: “Khẩu Khẩu, nhanh lên.”
Khẩu Khẩu do dự dừng , im một lúc. Sau đó nhóc xoay ôm lấy chân Kiều Vãn Tình: “Ma ma.”
Kiều Vãn Tình nó đang sợ lạ nên khom lưng bế nhóc lên, cùng cửa lớn.
Ba của Cố Yến Khanh – Cố Kính Chi cùng Cố phu nhân sô pha ở phòng khách. Uyên Uyên vô cùng hưng phấn với hai rằng thím cùng Khẩu Khẩu tới.
Khẩu Khẩu còn nhớ Cố phu nhân, thấy bà thì từ xa nhóc vui vẻ gọi bà nội .
“Khẩu Khẩu, Khẩu Khẩu lớn, miệng to!”
Khẩu Khẩu vô cùng tự hào há to miệng , đó vỗ vỗ bụng nhỏ của . Ý của chính là: Miệng Khẩu Khẩu lớn, mỗi bữa đều ăn no nên lớn nhanh.
Cố phu nhân dỗ vui vẻ hôn vài cái: “Khẩu Khẩu giỏi quá!” “Cháu chào dì ạ.” Kiều Vãn Tình chào Cố phu nhân.
“Ừ,” Có Khẩu Khẩu, Cố phu nhân vui vẻ đón tiếp Kiều Vãn Tình, quan tâm , “Chắc cháu đường cũng mệt , qua đây .”
Cố phu nhân thích Khẩu Khẩu như nhưng hình như Cố Kính Chi chẳng mảy may quan tâm. Lúc Cố phu nhân tới bế Khẩu Khẩu thậm chí ông còn im lạnh nhạt uống một ngụm , sừng sững như núi.
Cố Yến Khanh an ủi nhéo nhéo lòng bàn tay Kiều Vãn Tình, nắm tay cô qua, : “Ba, đây là Vãn Tình.”
Cố Kính Chi khá giống Cố Yến Khanh, khí thế vô cùng mạnh, hiểu tạo cho cảm giác dễ ở chung. Kiều Vãn Tình câu nệ chào hỏi: “Chào chú Cố ạ.”
“Ừ,” Cố Kính Chi nhàn nhạt gật đầu, “Ngồi .”
Cố phu nhân bế Khẩu Khẩu tới, cạnh Cố Kính Chi, tủm tỉm : “Lão Cố, ông xem cháu của chúng đáng yêu ! Nào Khẩu Khẩu, gọi ông nội .”
Khẩu Khẩu thích ba nó như nhưng đối mặt với Cố Kính Chi vài phần giống Cố Yến Khanh nó sợ hãi, rúc trong n.g.ự.c Cố phu nhân, dám ngẩng đầu ông.
“Ông đừng mặt lạnh nữa, , Khẩu Khẩu ông dọa đó.” Cố phu nhân thấy thì oán trách .