Xuyên Sách TN 80, Tôi Đá Nam Chính Rồi Gả Cho Quân Nhân - Chương 220

Cập nhật lúc: 2025-12-04 10:42:00
Lượt xem: 37

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Ở khu vực miền núi, mưa cũng gây một vụ sạt lở.

Lưu Kim Nha bao một mỏ than ở Khúc T.ử Loan thuộc huyện Bách Xuyên, nhưng vẫn khai thác gì. Anh đang nguy cơ thua lỗ thì trận sạt lở lộ một thứ trong núi.

Anh lấy một ít quặng gửi đến Cục Khai thác khoáng sản địa phương để kiểm tra.

Công việc mà Diệp Thường Thanh sắp xếp đây là ở Cục Khai thác khoáng sản. Đó là một công việc chính thức, vì Diệp Thường Thanh lái xe nên nhờ quan hệ tìm cho một công việc lái xe, mỗi tháng năm mươi đồng.

So với việc khuân vác đá ở bãi đá dăm, công việc nhẹ nhàng hơn nhiều.

Khi Lưu Kim Nha đến Cục Khai thác khoáng sản thì gặp Diệp Thường Thanh.

Diệp Thường Thanh thấy thứ trong tay Lưu Kim Nha, bèn hỏi vài câu.

Lưu Kim Nha giải thích mục đích của .

Diệp Thường Thanh những mẫu quặng đó: “Hơi giống quặng sắt, nhưng hàm lượng cao, đáng để khai thác .”

Lưu Kim Nha: “Chú Thường Thanh còn hiểu cả cái .”

Diệp Thường Thanh khiêm tốn : “Trước đây tiếp xúc với công việc thăm dò ở trong quân đội.”

Lưu Kim Nha ngạc nhiên: “Đây là công việc kỹ thuật mà, chú tiếp tục ở quân đội luôn?”

Diệp Thường Thanh: “Việc nhà nhiều, nên về thôi.”

Lưu Kim Nha: “Nếu chú Thường Thanh khả năng sớm hơn, tìm cho chú công việc lái xe , theo hơn .”

Diệp Thường Thanh cảm ơn Lưu Kim Nha: “Công việc Lưu tìm cho , hài lòng, cảm ơn Lưu.”

Lưu Kim Nha: “Nếu chú suy nghĩ kỹ thì cứ tìm bất cứ lúc nào nhé. Tuy ở mỏ sẽ vất vả hơn, nhưng tiền trả chắc chắn sẽ nhiều hơn bây giờ. Nếu thực sự khai thác thứ gì, chắc chắn sẽ bạc đãi chú Thường Thanh.”

Hiện tại Lưu Kim Nha đang thiếu một trợ giúp hiểu rõ tình hình mỏ, dù còn các mỏ khác, huyện Bách Xuyên chỉ là một ngọn đồi nhỏ, thể dành hết thời gian ở đây .

quan sát Diệp Thường Thanh, đối phương là một đáng tin cậy.

Diệp Thường Thanh suy nghĩ một lúc vẫn từ chối. Anh thuê nhà ở thành phố, đưa vợ con đến ở đây .

Diệp Bảo Thành cũng bắt đầu học.

Anh vẫn hy vọng sống ở nơi gần nhà hơn để thể chăm sóc gia đình.

Lưu Kim Nha ép buộc, rằng nếu Diệp Thường Thanh sẵn lòng việc cùng thì lúc nào cũng hoan nghênh.

Kết quả kiểm tra nhanh chóng đưa , quả nhiên giống như Diệp Thường Thanh , là quặng sắt, nhưng hàm lượng thấp, loại trừ khả năng mỏ sắt gần đó, nhưng hy vọng khá mong manh.

Lưu Kim Nha chút thất vọng.

Anh đầu tư hàng chục vạn đây, nếu thu hồi vốn, thì thực sự là phá sản một đêm.

Hơn nữa nơi đó khá nhỏ, nếu sản lượng quặng cao, cũng cần tốn công sức khai thác.

Lưu Kim Nha lúc băn khoăn, bản cũng chắc chắn.

Diệp Thường Thanh tuy từ chối Lưu Kim Nha, nhưng một chuyện xảy trong nhà nhanh chóng đổi suy nghĩ của .

Diệp Kiến Quốc thương.

Khi trời mưa lớn, ông đường từ bãi tập quân sự phía núi về, chân trượt ngã.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-sach-tn-80-toi-da-nam-chinh-roi-ga-cho-quan-nhan/chuong-220.html.]

Vốn dĩ tuổi, cú ngã tuy chuyện gì lớn, nhưng gãy chân.

May mắn , các đồng chí dân quân trẻ tuổi đưa Diệp Kiến Quốc đến bệnh viện ngay lập tức. Vì chữa trị kịp thời nên bác sĩ sẽ để di chứng nghiêm trọng, nhưng chăm sóc kỹ lưỡng.

Thời gian dưỡng bệnh ít nhất ba tháng.

Trước đây Diệp Kiến Quốc huấn luyện viên cho dân quân, mỗi tháng cũng hai mươi đồng.

Bây giờ liệt giường, những tiền lương mà còn để con cái chăm sóc, mạnh mẽ như Diệp Kiến Quốc nhất thời chút chấp nhận .

Diệp Thường Thanh nhận tin liền vội vã đến bệnh viện.

Đến tối, Trương Tuyết đưa hai đứa trẻ đến.

“Ông nội ông nội, ông đau .”

Diệp Bảo Thành sờ sờ chân ông nội, đôi mắt to tròn ánh lên sự xót xa.

Diệp Kiến Quốc xoa đầu cháu trai: “Ông đau.”

Diệp Bảo Thành: “Ông dối. Mẹ bảo chân ông thương, chắc chắn đau.”

Diệp Kiến Quốc ngẩng đầu Trương Tuyết: “ ở đây tự cử động , các con cần đến bệnh viện với . Ở đây ồn ào lắm, mau đưa các cháu về hết .”

Trương Tuyết: “Bảo Thành đòi đến thăm ông nội, con cũng ngăn .”

Diệp Thường Thanh bước phòng bệnh: “Bác sĩ , gân cốt thương mất một trăm ngày mới lành, bố đừng cử động lung tung, nếu sẽ lệch và để di chứng đấy.”

Diệp Kiến Quốc: “Đó là chuyện dọa con nít thôi, lớn sợ. Con cũng về , ở đây suốt ngày ?”

Diệp Thường Thanh lời Diệp Kiến Quốc trong chuyện , công việc dù quan trọng đến mấy cũng quan trọng bằng chính cha ruột của .

Hơn nữa nếu đến chăm sóc, cũng tiện di chuyển ông cụ thương.

Diệp Thường Thanh bệnh viện chăm sóc Diệp Kiến Quốc một tuần, đến ngày thứ tám khi đường về làng thông.

Diệp Kiến Nghiệp và Miêu Thúy Phương đều đến.

Chương 177 Ngôi nhà rách nát

Diệp Kiến Quốc thực thể xuất viện, nhưng vì ở trong căn nhà trọ hiện tại của Diệp Thường Thanh, nên tạm thời thủ tục xuất viện.

Bây giờ nhà đến, Diệp Kiến Quốc quyết định về nhà ở.

Diệp Thường Thanh đồng ý, đường về nhà vốn khó , Diệp Kiến Quốc hiện tại thích hợp để di chuyển.

“Con sẽ thuê thêm một căn nhà nữa trong thành phố, bố và cứ ở đây thêm hai tháng.”

Sau khi Diệp Tiêu Tiêu và đều học xa, trong nhà cũng đứa trẻ nào cần chăm sóc, hai vợ chồng già ở nhà chỉ một công việc đồng áng, chăn nuôi gia súc.

Và những công việc , thể nhờ ông bà nội và bác cả trong nhà giúp một chút.

“Thế thì tốn bao nhiêu tiền.”

Diệp Kiến Quốc vẫn tiếc tiền.

Vẫn là Miêu Thúy Phương : “Nhà , mang theo tiền đây.”

Diệp Kiến Quốc thở dài, ông dành dụm tiền là để cho các con kết hôn, nhỡ đứa nào mua nhà trong thành phố, họ cũng bỏ tiền giúp đỡ một chút.

Còn tiền sính lễ cưới vợ cho con trai, tiền hồi môn gả chồng cho con gái, những thứ đều chuẩn .

Loading...