Xuyên Sách TN 80, Tôi Đá Nam Chính Rồi Gả Cho Quân Nhân - Chương 233

Cập nhật lúc: 2025-12-04 16:23:10
Lượt xem: 31

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/BM51iBiBc

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Tuy rằng Tôn Chính Nghiêu ngoài việc dạy học ở trường còn là chủ nhiệm khoa Trung y của bệnh viện.

Ngoài Tôn Chính Nghiêu thì còn hai thầy t.h.u.ố.c trẻ tuổi khác.

Nhân lực chắc chắn đủ, nên Diệp Tiêu Tiêu và các bạn Tôn Chính Nghiêu kéo đến nhân công.

Bệnh viện chẳng sắp xếp cho công tác ngoại tuyến xe , chỉ là một chiếc máy kéo thông thường thôi.

“Lần chúng chỗ xa hơn một chút, ở trong thành phố nữa, mà sang huyện Ô.”

Huyện Ô cũng là một khu trực thuộc Kinh Thành, phát triển sẽ là một nơi phồn hoa, nhưng giờ thì khá xập xệ.

Chiếc máy kéo chính là do huyện Ô phái đến đón , trông gần gũi với đời sống.

Lớp Diệp Tiêu Tiêu năm đến.

Ngoài Diệp Tiêu Tiêu và Sở Vân Tiêu, còn Khúc Miêu, Lý T.ử Minh, Trương Lịch Xuyên.

Đều là những giỏi giang trong lớp.

Máy kéo ngoài chở thì còn kéo theo một ít d.ư.ợ.c liệu nữa.

Giờ đang là mùa hè, máy kéo cũng khá dễ chịu, chỉ điều đường vẫn khó .

Đến huyện Ô, các đơn vị liên quan tại địa phương lập tức sắp xếp chỗ khám bệnh cho mấy .

Là tại một văn phòng của Ủy ban Phố.

Người đến xếp hàng khám bệnh đông, đặc biệt là già.

Một bệnh đơn giản thể bốc t.h.u.ố.c ngay tại đây.

Nếu bệnh nặng thì Tôn Chính Nghiêu chỉ thể với họ rằng cần đến bệnh viện để điều trị một cách bài bản.

Diệp Tiêu Tiêu Tôn Chính Nghiêu xem ông kê đơn thuốc.

Chương 187: Học trò và thầy thuốc

Hai tiếng , Tôn Chính Nghiêu bảo Diệp Tiêu Tiêu thử tự độc lập khám bệnh.

Diệp Tiêu Tiêu cũng khá tự tin bản , liền chỗ Tôn Chính Nghiêu nhường .

Tôn Chính Nghiêu uống nước Diệp Tiêu Tiêu bắt mạch cho cụ già mặt.

Diệp Tiêu Tiêu cân nhắc kỹ lưỡng, đó kê đơn t.h.u.ố.c cho cụ già.

Cụ mắc chứng khó thở ho đờm, Diệp Tiêu Tiêu kê cho cụ viên t.h.u.ố.c Bổ hư chỉ khái gồm Đảng sâm, Bạch truật, Vân linh, Đương quy...

Tôn Chính Nghiêu gật đầu ở phía , khá tán thành đơn t.h.u.ố.c Diệp Tiêu Tiêu kê.

Thầy t.h.u.ố.c trẻ tuổi bên cạnh thấy Diệp Tiêu Tiêu ở đây thì trong lòng chút nghi ngờ.

Mấy đều là học trò của Tôn chủ nhiệm, giờ vẫn đang học, liệu thực sự khám bệnh ?

Nếu lỡ xảy sai sót thì chuyện nhỏ.

thấy Tôn chủ nhiệm gì nên đành nén lời trong bụng.

Diệp Tiêu Tiêu ở bên thì càng lúc càng thuận lợi, tốc độ khám bệnh và kê đơn cũng nhanh hơn, Tôn Chính Nghiêu quan sát một lúc yên tâm việc khác.

“Vân Tiêu, khám bệnh cùng Tiêu Tiêu, nếu gặp cái gì chắc thì đến hỏi .”

“Vâng, thưa thầy.”

Sở Vân Tiêu cũng học y từ nhỏ, khám các bệnh thông thường thì chắc chắn thành vấn đề.

Ngồi cùng với , Diệp Tiêu Tiêu cũng nhận trình độ y thuật của lớp trưởng cao.

Mãi đến trưa, xếp hàng mới vãn .

Cũng là vì giữa trưa trời nắng gắt, xếp hàng bên ngoài thì nóng quá.

Lúc nghỉ ngơi, Diệp Tiêu Tiêu chia hoa quả mang theo cho .

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-sach-tn-80-toi-da-nam-chinh-roi-ga-cho-quan-nhan/chuong-233.html.]

Sở Vân Tiêu : “Vẫn là con gái chu đáo, bọn chẳng ai nghĩ đến việc mang hoa quả đến cả.”

Diệp Tiêu Tiêu đáp: “Là nhà chuẩn đấy, sáng nay dậy cũng muộn .”

Là một sinh viên đại học thế kỷ hai mươi mốt, thức khuya là chuyện thường ngày của cô, ngủ nướng là thói quen cố hữu.

Đến thập niên tám mươi, cô bỏ cái thói đó .

Bởi vì buổi tối chẳng hoạt động giải trí nào cả.

Tuy nhiên, so với những khác, thời gian cô thức dậy vẫn là khá muộn.

“Cô đến bệnh viện cũng muộn mà.”

Sở Vân Tiêu nhận lấy quả táo Diệp Tiêu Tiêu đưa.

Ăn mùa hè đúng là tuyệt thật.

Diệp Tiêu Tiêu chia táo và chuối còn cho những khác, còn thì c.ắ.n dưa chuột.

Mùi dưa chuột tươi mát dễ chịu.

Diệp Tiêu Tiêu c.ắ.n ngon miệng.

Món chè đậu xanh cô mang theo trong túi cũng chia cho cùng uống.

Cho đến khi đến sắp xếp họ ăn cơm.

Tôn Chính Nghiêu bảo các học trò , còn ông và hai thầy t.h.u.ố.c trẻ của bệnh viện ở trực.

Một trong hai thầy t.h.u.ố.c trẻ : “Tôn chủ nhiệm cứ ạ, với Tiểu Lý ở đây là .”

Tôn Chính Nghiêu : “Giờ cũng chẳng còn mấy , hai nghỉ ngơi một lát , chúng ăn cơm xong sẽ ca cho các .”

Việc giữ đây chủ yếu là để trông coi d.ư.ợ.c liệu và dụng cụ y tế.

Hai còn ý kiến gì.

Bữa trưa do Ủy ban Phố cung cấp, ăn xong còn thể nghỉ ngơi tại nhà khách gần đó.

“Các ăn cơm xong thì nghỉ trưa một lát, cứ hai rưỡi chiều ,” Tôn Chính Nghiêu dặn.

Diệp Tiêu Tiêu đúng là thói quen ngủ trưa, vả hôm nay mệt .

Ăn cơm xong, cô cùng mấy bạn học nghỉ ngơi.

Sở Vân Tiêu và Trương Lịch Xuyên kiên quyết bảo Tôn Chính Nghiêu nghỉ, còn họ sẽ ca cho hai thầy t.h.u.ố.c .

Trước sự khăng khăng của học trò, Tôn Chính Nghiêu đành đồng ý.

Diệp Tiêu Tiêu ngủ trưa bốn mươi phút, tỉnh dậy thấy tinh thần sảng khoái.

Buổi chiều chỗ khám bệnh, xảy chuyện gì mà thầy t.h.u.ố.c trẻ tuổi đang cãi với Trương Lịch Xuyên.

nhớ rõ ràng ở đây một túi xuyên bối mẫu, thấy nữa .”

Thầy t.h.u.ố.c Tiểu Lý lo lắng là , xuyên bối mẫu là d.ư.ợ.c liệu đắt tiền, dù mất chỉ nặng hai cân nhưng cũng ai cũng đền nổi.

“Dùng hết ?”

Thầy t.h.u.ố.c Triệu khác .

“Xuyên bối mẫu khá đắt, trừ phi bệnh yêu cầu dùng, còn đều bằng t.h.u.ố.c rẻ tiền hơn hiệu dụng tương đương, sáng nay vẫn còn đặt ngay ngắn ở đó, giờ thì mất tiêu .”

Lời của Tiểu Lý lạ, giống như đang nghi ngờ ai đó lấy trộm .

Tôn Chính Nghiêu bảo đừng vội: “Ở đây lộn xộn thế , dọn dẹp một chút sẽ thấy thôi.”

Tiểu Lý vẫn phục, cho rằng Tôn chủ nhiệm quá bao che cho lũ học trò .

Ai mà lén lút lấy d.ư.ợ.c liệu bán , nếu truy cứu thì chẳng là dung túng cho sự ngang ngược của ai đó .

Trương Lịch Xuyên lười để ý đến , dù thì lấy.

Còn về Sở Vân Tiêu, càng hứng thú với mấy thứ d.ư.ợ.c liệu đó, lớn lên trong đống d.ư.ợ.c liệu từ nhỏ, cho dù đặt một cây nhân sâm trăm năm ở đó cũng chẳng thấy lạ.

Loading...