Miêu Thúy Phương: “Giờ ngày nào cũng tập luyện, sức khỏe lắm.”
“Thế thì .”
Lộ Hành Chu và Diệp Kiến Quốc trò chuyện về một chuyện trong quân đội.
Lộ Hành Chu lúc mới , nếu thương trong lúc hành động, Diệp Kiến Quốc giờ vẫn còn phục vụ trong quân đội.
Tống Quang Cảnh bên cạnh Lộ Hành Chu và ông cụ Lộ, hai ông cụ cũng trò chuyện hợp .
Bà cụ Lộ thì hỏi Tiêu Tiêu: “Sao dạo Tiêu Tiêu về nhà thăm ?”
“Cháu và sư phụ đang điều trị cho một bệnh nhân, nên lúc nghỉ ngơi cũng bận ạ.”
Bà cụ Lộ thấy Tiêu Tiêu gầy : “Cháu về nhà để dì cho cháu mấy món ngon mới .”
Tống Quang Cảnh ngấm ngầm phục, dì nhà chúng nấu ăn cũng ngon mà.
Hừ!
Diệp Tiêu Tiêu dỗ dành bà: “Cháu thời gian nhất định sẽ đến thăm bà ạ.”
Bà cụ Lộ lúc mới vui vẻ.
Bữa chỉ là một bữa cơm đơn giản, vợ chồng Lộ Hành Chu Diệp Tiêu Tiêu vẫn còn đang học, nên giục cưới.
Dù họ cũng sốt ruột lắm, nhưng chuyện vẫn nên để Lộ Hàn Xuyên tự thương lượng thì hơn.
Cách giáo d.ụ.c của nhà họ tự do, ngoài việc cưỡng ép đưa Lộ Hàn Xuyên lúc tuổi mới lớn lời quân đội, những chuyện khác Lộ Hành Chu hiếm khi can thiệp.
Ăn cơm xong, Lộ Hành Chu gọi cảnh vệ đến lái xe.
Rồi bảo Lộ Hàn Xuyên đưa Tiêu Tiêu và về.
Lộ Hàn Xuyên lấy chìa khóa xe của Diệp Tiêu Tiêu: “Anh lái xe em về, lát nữa về trường ?”
Diệp Tiêu Tiêu quả thực về bên đó, nhưng thực ngủ bên cũng , sáng hôm dậy sớm về học là .
“ xe thì ?”
“Cứ để đó, sẽ đến lái.”
Lộ Hàn Xuyên thật là yên tâm, sợ mất bánh xe.
Diệp Tiêu Tiêu xe của ông bà và sư phụ họ rời , cô và Lộ Hàn Xuyên mới đưa bố về nhà.
Miêu Thúy Phương: “Hay là hôm nay con ngủ bên .”
Diệp Tiêu Tiêu: “Thôi ạ, bố , con vẫn về bên trường thì hơn, mai dậy sớm.”
Miêu Thúy Phương chỉ đành dặn dò hai đường cẩn thận.
…
Lộ Hàn Xuyên hôm nay uống rượu, nhưng chút lâng lâng, cứ cảm thấy hôm nay, quan hệ giữa và Tiêu Tiêu tiến triển hề tầm thường, nên vui.
Hai mở cửa bước nhà, Lộ Hàn Xuyên ôm cô lên, đặt một nụ hôn lên.
Diệp Tiêu Tiêu nhắm mắt , chỉ cảm nhận thở của đối phương bao trùm lấy .
“Anh uống rượu, em cảm thấy say .”
Sau khi tách , Diệp Tiêu Tiêu đưa đôi mắt ướt .
Giọng Lộ Hàn Xuyên khàn khàn: “Anh là vì vui.”
Diệp Tiêu Tiêu trườn lên, nhón chân ôm lấy vai : “Thế chuyện vui hơn …”
Lộ Hàn Xuyên giữ eo đẩy cô , trong mắt phủ một tầng màu đỏ, kiềm chế : “Đừng trêu .”
Buông Diệp Tiêu Tiêu , phòng tắm.
Diệp Tiêu Tiêu che mặt , má hồng lan lên vành tai.
Ôi… là kết hôn sớm luôn thôi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-sach-tn-80-toi-da-nam-chinh-roi-ga-cho-quan-nhan/chuong-281.html.]
Vừa ý nghĩ , Tiêu Tiêu lập tức bỏ tay xuống, rút một cuốn sách bàn học xem.
Xem hai mươi phút, lúc Lộ Hàn Xuyên , cô còn d.ụ.c vọng gì nữa.
Lộ Hàn Xuyên để sẵn mấy bộ quần áo ở đây, xong đến bên cạnh Diệp Tiêu Tiêu.
“Ngày nào cũng sách mệt ?”
Diệp Tiêu Tiêu: “Học bá như em thì mệt là gì .”
Lộ Hàn Xuyên: “…”
Về chuyện thi cử, quyền lên tiếng.
Bây giờ trong phòng vẫn ấm áp, hai tựa một lúc, tối ngoài ăn lẩu, về nghỉ ngơi.
Lộ Hàn Xuyên khi rời : “Lần nghỉ phép tiếp theo đợi đến Tết, mà đó là trong trường hợp nhiệm vụ.”
Diệp Tiêu Tiêu: “Tết em đưa bố về thôn Bạch Thạch, Ba chắc sẽ về cùng em, năm nay cần mua vé tàu nữa, em quyết định lái xe về.”
Lộ Hàn Xuyên: “Đường xa lắm, em tự lái xe sẽ mệt.”
Diệp Tiêu Tiêu: “Em sẽ phiên với Ba lái.”
Lộ Hàn Xuyên xoa mặt Diệp Tiêu Tiêu: “Lúc sẽ đưa em .”
Diệp Tiêu Tiêu nghiêm túc gật đầu.
…
Qua Tết Dương lịch, thời gian đến Tết Âm lịch càng lúc càng gần.
Diệp Tiêu Tiêu chợt nhớ , lúc cô về nhà thì bệnh của tướng quân Trương Khai Nguyên sẽ thế nào.
Thế là cô hỏi Tống Quang Cảnh .
“Cái ảnh hưởng, tạm dừng một thời gian, mỗi ngày ngâm t.h.u.ố.c tắm, khi con chúng sẽ bắt đầu giai đoạn điều trị tiếp theo.”
Thế là Diệp Tiêu Tiêu yên tâm .
Nếu thật sự về , cô vẫn ở Bắc Kinh.
“Con về mười ngày thôi, sẽ nhanh thôi.”
Nếu đường quá xa, Diệp Tiêu Tiêu nhất định sẽ mời Tống Quang Cảnh về nhà.
Tiếc là xa quá, mùa đông lạnh, thoải mái bằng ở Bắc Kinh.
Đợi đến mùa hè, cô nhất định sẽ mời sư phụ về chơi.
Sau khi thi xong ở trường, Diệp Tiêu Tiêu thể rảnh rỗi.
Ngày thi xong, các cô gái trong ký túc xá của Diệp Tiêu Tiêu theo thông lệ cùng ăn một bữa.
Hà Tĩnh hỏi Lý Mỹ Như: “Cậu vẫn về nhà ?”
Lý Mỹ Như: “Tớ còn nhà nữa, giờ tớ chỉ mong thể chuyển hộ khẩu của tớ ngoài.”
Hà Tĩnh: “Thế thì cố gắng, chuyển hộ khẩu cần một công việc ở thành phố.”
Lý Mỹ Như: “Dù ở Bắc Kinh cũng , tớ nơi khác tìm một công việc thể chuyển hộ khẩu, cũng về cái nhà đó.”
Thang Tú Tú: “Ý kiến của tồi, thực tế dễ thực hiện.”
“Các dọn dẹp xong , chúng thôi.”
Diệp Tiêu Tiêu xếp xong cặp sách, nhắc nhở các bạn cùng phòng nên xuất phát.
Lần đều dẫn theo bạn trai, là buổi tụ họp chị em trong ký túc xá.
“Tớ dọn xong , chúng thôi.”
Hạ Lệ chạy cửa, chứng minh là cuối cùng.
Vương Kiều đang soi gương: “Đừng vội, các đợi tớ với.”