Xuyên Sách TN 80, Tôi Đá Nam Chính Rồi Gả Cho Quân Nhân - Chương 297

Cập nhật lúc: 2025-12-06 04:16:00
Lượt xem: 34

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Thẩm Thu Vũ , lập tức gật đầu.

Tuy nhiên cô chắc cũng cơ hội gặp.

Diệp Tiêu Tiêu khỏi phòng phía đông tìm Diệp Thường Thịnh, hỏi “Tam ca chạy ngoài ?”

ở nhà mà khó gặp Diệp Thường Ninh.

Diệp Thường Thịnh thấy quen , “Tam ca đây cũng chạy chạy , dồi dào năng lượng mà.”

Diệp Tiêu Tiêu: “Mấy đòi nợ đó chắc chắn là Tam ca tìm đến, Tam ca thật lợi hại.”

Hiệu suất việc thật cao.

Biết Lý Đắc Số tạm thời về , Diệp Tiêu Tiêu trong lòng vui hơn nhiều.

Về phòng lấy cái hũ đựng kẹo , lấy mấy viên kẹo sữa cho hai đứa nhỏ.

Dặn dò chúng nó ăn ít một thôi, thì ngày mai sẽ hết.

Chương 239 Mắc nợ

Cho đến tối, những đến nhà câu đối mới hết.

Ngày hôm , Diệp Tiêu Tiêu và dậy sớm dán câu đối.

Dán xong câu đối mới, cả nhà cảm giác như khoác lên một chiếc áo mới.

Mấy ngày tiếp theo, bên ngoài tuy gió, nhưng tuyết rơi.

Nếu đột nhiên một trận tuyết, những trong nhà sẽ .

Bữa cơm tất niên năm nay là bữa cơm đông đủ nhất của gia đình, cũng đặc biệt thịnh soạn.

Người nào đó vắng mặt trong nhà cố ý lãng quên.

Những gì từng vô cùng thiết, cuối cùng cũng xa vời.

Vì gió quá lớn, cũng ai ngoài đốt pháo hoa.

Cái que phát sáng nhỏ cầm tay kiểu tiên nữ, Diệp Tiêu Tiêu đốt mấy cái.

Đốt xong lập tức về phòng, lạnh quá.

Những ngày ở nhà chớp mắt qua, qua Tết, những đứa con trong nhà lượt rời .

Diệp Thường Thịnh thể ở nhà thêm vài ngày, kỳ nghỉ của vẫn kết thúc.

Diệp Thường Viễn và Diệp Thường An đều xin nghỉ phép ở bộ đội về, qua Tết là ngay.

Diệp Thường Ninh thì lo chuyện ăn.

Diệp Thường Thanh khu mỏ, Trương Tuyết đưa các con thể ở thêm vài ngày, đợi đến khi Diệp Bảo Thành nhập học về huyện lỵ cũng muộn.

Diệp Tiêu Tiêu về Bắc Kinh, Tống Quang Cảnh và bên Bắc Kinh đều một việc cần xử lý.

Miêu Thúy Phương quyến luyến các con, luôn cảm thấy những năm tháng trôi qua quá nhanh, chớp mắt các con đều sắp lập gia đình, rời xa quê hương.

Ngày thứ ba Tết, Miêu Thúy Phương sáng sớm dậy chuẩn một đồ đạc để các con mang theo.

Nướng vài cái bánh để ăn đường, trời lạnh thể giữ , nhưng lúc ăn ngâm nước nóng.

Diệp Tiêu Tiêu theo thông lệ để một ít tiền cho gia đình.

Sợ Miêu Thúy Phương chịu nhận, lén nhét tủ giường sưởi trong phòng Miêu Thúy Phương.

Diệp Tiêu Tiêu cùng Diệp Thường Ninh, Thẩm Thu Vũ, Diệp Thường An và Diệp Thường Thịnh.

Diệp Tiêu Tiêu thấy tiện đường, thì cũng thể đưa Diệp Thường An về thành phố Thẩm Dương.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-sach-tn-80-toi-da-nam-chinh-roi-ga-cho-quan-nhan/chuong-297.html.]

Còn về Diệp Thường Thịnh, Diệp Tiêu Tiêu hỏi ngày trở về đơn vị, thể đến Bắc Kinh, từ Bắc Kinh về thành phố Thiên Hải, như sẽ tiện hơn.

Đông hơn còn an , tránh gặp chuyện như .

Miêu Thúy Phương dặn dò: “Các con đường đều cẩn thận nhé.”

Diệp Thường Ninh bước lên ôm Miêu Thúy Phương, “Mẹ, yên tâm , bọn con trẻ con nữa, thể tự lo cho bản .”

Miêu Thúy Phương thể yên tâm, dù lớn đến mấy cũng là con của bà.

Miêu Thúy Phương và Diệp Kiến Quốc tiễn các con đến đầu thôn, các con xe bò của thôn xa, mới chầm chậm về.

Diệp Thường Thanh đưa Tiêu Tiêu và lấy xe , tự về khu mỏ.

Lúc chia tay, ôm từng đứa em trai em gái, dặn dò chúng nó đường cẩn thận.

Thôn Bạch Thạch, khi những tiễn đưa về nhà, Diệp Thường Thịnh đưa cho Miêu Thúy Phương một phong bì.

“Bố , đây là tiền Tam ca và Nhị ca để , bảo con đưa cho bố .”

Miêu Thúy Phương tiền càng hơn: “Mấy đứa trẻ , thật là…”

bà nhịn , con trai vẫn còn ở đây, thể để con trai thấy .

Đến tối lúc Miêu Thúy Phương lấy chăn đệm, thấy tiền trong tủ giường sưởi, bà vẫn nhịn rơi nước mắt.

“Cái chắc chắn là Tiêu Tiêu nhét .”

Bên ngoài bọc một cái khăn tay kẻ ô vuông, là đồ dùng của cô gái nhỏ.

Diệp Kiến Quốc an ủi vợ, “Khóc gì chứ, con cái đều tiền đồ, là chuyện .”

Miêu Thúy Phương: “Em là xót, chúng nó còn nhỏ như ngoài bươn chải , kiếm tiền cũng dễ dàng.”

Miêu Thúy Phương thu hết tiền để chung một chỗ, đếm một lượt thì tiền các con cho lên đến hơn hai nghìn tệ.

“Ông nó ơi, cái , tìm thời gian gửi tiền tiết kiệm , nhiều quá, với cả tiền bán trứng kiếm đây nữa, gộp , thể mua một căn nhà ở thành phố .”

Miêu Thúy Phương cũng coi như an ủi phần nào, tiền nếu cả cần dùng gấp, thể mua cho hai một căn nhà ở thành phố .

“Ông xem nếu mua nhà cho hai, cả suy nghĩ gì .”

Diệp Kiến Quốc khẳng định: “Cậu cả sẽ .”

Miêu Thúy Phương: “Em cũng tính cả, nó nhất định chăm sóc các em, nhưng trong lòng em thoải mái, hồi Tiểu Tuyết về dâu nhà nghèo, chẳng chuẩn gì, bao nhiêu năm nay Tiểu Tuyết vất vả .

Nếu mua nhà, lẽ mua cho cả .”

Trương Tuyết lúc đang ở cửa phòng phía đông, cô cố ý bố chồng chuyện.

Là lúc Diệp Thường Thanh rời cũng để tiền, bảo cô đưa cho bố .

Vì nếu Diệp Thường Thanh đưa, hai cụ chắc chắn nhận.

Mà Diệp Thường Thanh từ khi ở mỏ, gia đình thật sự thiếu tiền.

Anh Lưu tài trợ giàu trực tiếp cho Diệp Thường Thanh hai vạn tiền thưởng.

Số tiền đó Diệp Thường Thanh đều dùng, vốn chuẩn đưa tiền phẫu thuật của Miêu Thúy Phương cho Tiêu Tiêu.

em gái nhỏ trực tiếp cần.

Trương Tuyết bèn gửi tiền tiết kiệm.

Bố tuổi cao, nhỡ nhà việc gấp, cũng thể lấy tiền .

Trương Tuyết gõ cửa, “Bố , bố ngủ con .”

Miêu Thúy Phương: “Tiểu Tuyết đấy , con, bọn ngủ.”

Loading...