Xuyên Sách TN 80, Tôi Đá Nam Chính Rồi Gả Cho Quân Nhân - Chương 332

Cập nhật lúc: 2025-12-08 14:12:23
Lượt xem: 21

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Triệu Xuân Hoa tuy hoan nghênh thêm luồng sinh khí mới cho trạm y tế, nhưng cũng quá kỳ vọng.

Thực tập sinh chỉ ở vài tháng sẽ , đây cũng từng , chỉ là đều chịu nổi môi trường ở đây.

thậm chí trụ nổi một tháng bỏ .

“Đồng chí Diệp cứ ở tạm phòng nhé.”

Diệp Tiêu Tiêu căn phòng trống trơn gì, gật đầu, “Vâng.”

Triệu Xuân Hoa dặn dò vài câu trạm y tế, bảo cô cứ nghỉ ngơi , công việc để hai hôm nữa sẽ sắp xếp.

Kim Vũ đặt hành lý của Diệp Tiêu Tiêu xuống, “Đồng chí Diệp chỗ cô thiếu gì, là ngày mai mang đến cho cô nhé, từ đây đến hợp tác xã mua bán gần nhất, lái xe mất một tiếng mới tới.”

cũng là nhiệm vụ cấp giao phó, Kim Vũ cũng dám lơ là.

Diệp Tiêu Tiêu nhét cho Kim Vũ một ít tiền và phiếu, “Giúp mua hai chiếc chăn bông... , ba chiếc chăn bông mang đến đây nhé.”

trải lên giường nệm.

Thật ngờ ở đây ngoài chiếc giường gỗ thì chẳng gì, điều kiện quả thật là khó khăn.

Kim Vũ tiền trong tay, vị thiếu tiền.

Thế là nhắc nhở: “Vậy mua luôn cả phích nước, chậu rửa mặt và những thứ khác về, còn thiếu gì nữa sẽ tự xem xét mua luôn, chỗ chắc thể nào trang đầy đủ ngay .”

Không Triệu Xuân Hoa chu đáo, mà là vật chất thực sự thiếu thốn.

Đừng tưởng rằng ở thành phố lớn thể lái ô tô thì nghĩa là tất cả đều đủ cơm ăn .

Tây Bắc, là một nơi còn lạc hậu hơn cả thôn Bạch Thạch.

Ít nhất thì thôn Bạch Thạch đến huyện thành, đến thành phố vẫn còn thấy nhiều nhà máy.

Còn huyện Na Lan, ngoài gió cát , chẳng gì cả.

Nơi cách thảo nguyên còn xa, thành phố lớn, giao thông bất tiện, tài nguyên thiếu thốn, quả là một nơi thâm sơn cùng cốc.

Diệp Tiêu Tiêu: “Vất vả cho .”

Kim Vũ: “Không vất vả.”

Anh thành nhiệm vụ cấp giao, nếu cũng chẳng thể lái xe công .

Kim Vũ cầm tiền , rằng khi trời tối nhất định sẽ mang đồ đến.

Diệp Tiêu Tiêu thì thu dọn phòng ốc ở đây.

Trong phòng ngay cả tủ quần áo cũng , nên những thứ trong vali của Diệp Tiêu Tiêu cô định lấy .

Nói là thu dọn, nhưng nước, chỉ thể tùy tiện quét qua lớp bụi.

Ngoài sân, Lý Trân tóc ngắn dùng khuỷu tay chọc Dương Quyến.

“Anh xem cô thể trụ mấy ngày, da dẻ non mềm như thế, em đoán nhiều nhất là ba ngày thôi.”

Công việc ở trạm y tế nhàn rỗi, khi Lý Trân và Dương Quyến trực thì thể về ký túc xá bên nghỉ.

Dương Quyến đang sách, thèm để ý đến Lý Trân.

“Anh còn sách , chẳng lẽ thật sự rời khỏi đây?”

Lý Trân thấy đối phương để ý đến , bèn giật lấy cuốn sách của .

Cho đến khi Dương Quyến bực bội kêu lên: “Lý Trân, cô thôi .”

Giọng lớn, ngay cả Diệp Tiêu Tiêu cũng thấy.

ngoài cửa sổ một cái, hai bên ngoài tuổi cũng nhỏ , nhưng cứ như trẻ con .

Dương Quyến giật cuốn sách, về phòng .

Lý Trân lúc mới lững thững đến cửa phòng Diệp Tiêu Tiêu.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-sach-tn-80-toi-da-nam-chinh-roi-ga-cho-quan-nhan/chuong-332.html.]

“Viện trưởng bảo chiếu cố cô nhiều hơn, cô ở đây thiếu thốn gì ?”

Diệp Tiêu Tiêu: “Xin hỏi, chỗ chúng lấy nước ở ?”

Đây là điều Diệp Tiêu Tiêu quan tâm nhất.

Lý Trân: “Chỗ chúng chỗ lấy nước , mỗi sáng tám giờ, sẽ xe của bộ đội chở nước mang lượng nước dùng trong một ngày đến, mỗi đều định mức, của cô thì .”

Diệp Tiêu Tiêu: “...”

Lý Trân: “ cũng thể để cô hôm nay tạm bợ như thế , nếu cô khát thể chia cho cô một ít nước, một gáo nước năm hào nhé.”

Đối phương quả là cách ăn.

Nước ở sa mạc quý giá hơn, Diệp Tiêu Tiêu lấy mười đồng đưa cho đối phương.

“Vậy mua mười đồng .”

Mắt Lý Trân sáng lên, nhưng đó : “Không nhiều như , nhưng cô thể gửi tiền ở chỗ , mỗi ngày sẽ chia cho cô một nửa nước của .”

Diệp Tiêu Tiêu gật đầu, “Được thôi.”

Lý Trân sợ đối phương đổi ý, nhét tiền túi .

“Vậy coi như định nhé, ngày mai lúc đưa nước, sẽ gọi cô.”

Diệp Tiêu Tiêu: “Bình thường ăn uống giải quyết thế nào?”

Lý Trân: “Căn cứ nhà ăn, cứ cầm hộp cơm qua đó lấy cơm thôi, cái thì cô cần lo, thể ăn no.”

Diệp Tiêu Tiêu thở phào nhẹ nhõm.

Chỉ cần tự nấu ăn là .

Ánh mắt Lý Trân đầy vẻ khó hiểu, “Cô là sinh viên y khoa ?”

Diệp Tiêu Tiêu: “ học Đông y.”

Lý Trân: “Đông y , chẳng lẽ cô phân đến đây, cô học trường đại học nào thế?”

Diệp Tiêu Tiêu: “Đại học Kinh Hoa.”

Lý Trân: “Kinh Hoa... Đại học? Kinh Hoa! Kinh Hoa ở Kinh thành hả.”

Giọng Lý Trân cao lên, dường như tin lời Diệp Tiêu Tiêu .

.”

“Cô c.h.é.m gió đấy, Đại học Kinh Hoa gì đến chỗ chúng .”

Diệp Tiêu Tiêu cũng giải thích, mặc cho đối phương nghi ngờ.

Hai tiếng , Kim Vũ , mang theo cả bao lớn bao nhỏ chăn bông, và một đồ dùng sinh hoạt.

Vì mua khá nhiều đồ, còn mua cả giá để chậu rửa mặt.

“Ở đây cũng đồ đạc gì khác, nếu thì cô nhờ viện trưởng tìm cho cô một cái bàn mang nhé.”

Thứ đó khá lớn, xe của cũng chở hết .

Với hợp tác xã mua bán ở đây cũng bán bàn.

căn phòng bàn, gì cũng bất tiện.

“Vất vả cho .”

Diệp Tiêu Tiêu mời đối phương ăn cơm, nhưng ở đây quán ăn, cô cũng nhận phiếu ăn của nhà ăn, hiện tại thứ gì để đãi Kim Vũ.

Kim Vũ cũng ý định ở ăn cơm.

Diệp Tiêu Tiêu từ tàu hỏa xuống thẳng đến đây, mệt nhất là cô.

Thế nên Kim Vũ đặt đồ xong xuôi thì rời .

Loading...