Xuyên Sách TN 80, Tôi Đá Nam Chính Rồi Gả Cho Quân Nhân - Chương 412

Cập nhật lúc: 2025-12-12 14:54:52
Lượt xem: 8

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Hơn nữa, vì xem mắt thành công , lòng tự trọng của Diệp Thường Quân tổn thương nặng nề, còn hứng thú với chuyện kết hôn nữa.

Bây giờ nhân lúc đều ở đây, vợ chồng Lý Quế Lan đang ráo riết lo liệu tìm vợ cho Diệp Thường Quân.

Miêu Thúy Phương Diệp Thường Quân đang khá yên lặng ở góc phòng, đứa trẻ trông cũng , chỉ là tính cách trầm, như , cô gái nào thích .

Miêu Thúy Phương và Diệp Liên, với tư cách là những nữ trưởng bối địa vị cao trong nhà, đều quan tâm đến chuyện trăm năm của Diệp Thường Quân.

Diệp Liên: “Thường Quân em thích kiểu như thế nào, chị cả sẽ để ý giúp em ở thị trấn, điều kiện nhà thế , lo cưới vợ. Dù cô ở làng Bạch Thạch, giờ các em đều việc ở huyện thành, thể mua nhà ở thành phố mà.”

Diệp Thường Thanh còn chủ động : “Chuyện nhà cửa cần lo, nếu em kết hôn, cả sẽ tặng em một căn nhà.”

Diệp Thường Quân lắp bắp mở lời, “... Vẫn ai thích hợp.”

Lý Quế Lan: “Có thích hợp , con cũng chủ động giao tiếp trò chuyện chứ, đơn vị con việc bây giờ cô gái nào , bình thường chuyện nhiều , sẽ hợp mắt thôi.”

Cha đều nghĩ như , dường như quên mất sự lúng túng của khi xem mắt thời trẻ.

Diệp Thường Quân đến đỏ mặt tía tai, trực tiếp dậy.

“Con ngoài dạo một lát.”

Lý Quế Lan: “Mọi xem, nào nhắc đến chuyện , nó cũng để tâm.”

Diệp Thường Thanh lắc đầu, “Thôi, đến lúc nó sẽ tự lo lắng thôi.”

Lý Quế Lan: “Hy vọng là .”

Về phía Diệp Tiêu Tiêu, cô chọn sách cho mấy đứa trẻ xong, ngoài sách giáo khoa, còn sách ngoại khóa mà chúng tự chọn.

Cái tên Vương Hiểu Hổ , chọn một đống truyện tranh.

“Tiểu Hổ, cháu vẻ thích học hành lắm nhỉ.”

Diệp Tiêu Tiêu những cuốn truyện tranh đó, nếu những cuốn thì đứa trẻ còn học !

Vương Hiểu Hổ: “ dì út ơi, cháu chỉ hiểu những cuốn sách vẽ thôi.”

Diệp Tiêu Tiêu: “...”

Diệp Thường Thịnh tới, “Lúc về cháu chỉ mang theo một cuốn, những cuốn còn chú sẽ gửi bưu điện định kỳ cho cháu, nếu thành tích học tập thì sẽ , nếu thành tích học tập xuống thì sẽ bao giờ thấy phần tiếp theo nữa.”

Diệp Tiêu Tiêu giơ ngón cái tán thưởng Diệp Thường Thịnh.

Vẫn là tư lợi hại.

Vương Hiểu Hổ cảm thấy trời đất như sụp đổ, ông út lắm chiêu trò quá!

Diệp Tiêu Tiêu kiểm tra sách của những đứa trẻ khác, cơ bản đều vấn đề gì.

Cô còn tặng mỗi đứa trẻ một bộ xếp hình, để rèn luyện trí não.

Trương Tuyết những thùng đồ khiêng từ hiệu sách.

“Thôi nào thôi nào, chị thấy chúng nó mấy năm cũng hết .”

Diệp Thường Thịnh: “Không hết thì bày ở nhà cũng , những cuốn sách hỏng.”

Trương Tuyết nhớ đến trong nhà còn giữ những cuốn sách giáo khoa hồi nhỏ của mấy đứa trẻ , đều bảo quản , nhà họ Diệp quả thực lãng phí sách vở.

Ra khỏi hiệu sách là buổi trưa, Diệp Tiêu Tiêu : “Buổi trưa chúng đừng về nhà ăn, em dẫn ăn KFC.”

Trương Tuyết: “Cái gì...”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-sach-tn-80-toi-da-nam-chinh-roi-ga-cho-quan-nhan/chuong-412.html.]

“Là một chuỗi nhà hàng thôi, hiện tại mở còn ít, chỉ ở các thành phố lớn tuyến một, nhưng sẽ phủ khắp bộ Hoa Quốc.”

Diệp Tiêu Tiêu khoa trương vẫy tay.

Trương Tuyết , “Vậy chị dâu mở mang tầm mắt thôi.”

KFC là món ăn yêu thích nhất của bọn trẻ, vì ngày nghỉ, trong quán còn khá ít .

Nếu là ngày nghỉ, ngoài cửa quán bốn năm trăm xếp hàng chờ đợi, trong quán cũng sẽ còn chỗ trống.

KFC hiện tại tuy đắt đỏ đến thế, nhưng so với mặt bằng giá cả của thời đại thì cũng hề rẻ, nhưng những chạy theo mốt thì nhiều, việc kinh doanh đương nhiên trở nên phát đạt.

Khách hàng tiêu dùng trong quán phần lớn là lớn, việc Diệp Tiêu Tiêu và họ gọi cả một nhóm lớn bạn bè ăn cũng gì lạ.

Diệp Tiêu Tiêu gọi một đống đồ, gần như những món thể gọi trong quán đều gọi mấy phần.

Ở đây còn suất ăn trẻ em và suất ăn đôi, mô hình kinh doanh tiên tiến.

Diệp Tiêu Tiêu chủ yếu xem hương vị của KFC đổi gì , với cô quả thực lâu ăn.

“Đây là gà rán hả, nhưng hương vị khác với gà rán ở nhà .” Trương Tuyết c.ắ.n một miếng .

Vương Hiểu Hổ cầm một miếng gà nguyên vị tay.

“Dì út, ngon quá.”

“Cháu ở Kinh thành , dì út ngày nào cũng mời cháu ăn.”

Vương Hiểu Hổ suy nghĩ một chút, “Thôi ạ, cháu về nhà, ở nhà ông bà nội.”

“Cháu học hành chăm chỉ, lên Bắc Kinh học tập việc, đón ông bà nội lên đây.”

Diệp Thường Thịnh chớp lấy cơ hội động viên bọn trẻ học hành chăm chỉ.

Vương Hiểu Hổ, tên học sinh dốt , nghiêm túc gật đầu, “Cháu sẽ học hành chăm chỉ!”

Vân Đóa và Vân Song hai cô bé ăn uống từ tốn, nhẹ nhàng.

Diệp Bảo Thành và Diệp Bảo Nguyên hai bé nghịch ngợm thì còn giữ hình tượng nữa, cúi đầu ăn ngấu nghiến, kịp chuyện.

Lộ Hàn Xuyên mang Coca đến, đưa cho Tiêu Tiêu một cốc.

Anh cũng là đầu tiên đến đây, tuy ở đây mở một nhà hàng Tây từ lâu, nhưng thấy đồ Tây ngon lắm, nên từng đến.

“Sao em tìm thấy chỗ ?”

Diệp Tiêu Tiêu: “Em ngang qua thì thấy.”

Tuy bảng hiệu khác, nhưng KFC cô còn nhận .

Trương Tuyết: “Tuy hương vị tệ, nhưng một miếng thịt nhỏ như thế mà hết hai đồng rưỡi, đắt quá .”

Diệp Tiêu Tiêu: “Vì hiện tại cửa hàng còn ít, giá mà buổi chiều đến, khi quán còn hết hàng .”

Trương Tuyết khỏi tặc lưỡi, Kinh thành đều giàu thế .

Điều mà Trương Tuyết là, nhiều trẻ , để đến đây ăn một bữa cơm, cũng thắt lưng buộc bụng tiết kiệm lắm mới .

“Chị ơi, em vệ sinh.”

Vân Song khi uống hết một cốc Coca, nhỏ với Vân Đóa.

“Ở góc ngoài cửa quán một nhà vệ sinh, dì út dẫn cháu .”

Diệp Tiêu Tiêu định lên, Trương Tuyết dậy , “Để chị , rửa tay luôn.”

Loading...