Thấy đối phương thoải mái hơn, Diệp Tiêu Tiêu cũng , "Vậy tối nay ngủ nhà một đêm , mai chúng nướng thịt sân thượng."
Thang Tú Tú gật đầu, "Được đấy, tớ từ lâu , cái sân của rộng rãi và thoải mái quá, nhà tớ ở chung cư, tuy cũng , nhưng hàng xóm cãi gì đó đều rõ mồn một.
Ở chỗ thì thế, cũng chẳng ai vô cớ đến cửa gây ồn ào.
Tớ thấy sân còn đất, thể trồng hoa cỏ nữa."
Diệp Tiêu Tiêu: "Thật nếu hàng xóm xung quanh ai bán nhà, tớ mua hết cả khu , đập thông , xây thêm nhiều sân vườn nữa."
Thang Tú Tú: "Cậu định mở khách sạn ."
Diệp Tiêu Tiêu ha hả, "Không đến mức đó, thể đón ông bà nội ngoại qua ở chung."
Thang Tú Tú: "Những con hẻm cũ ở đây đều là tổ trạch của , trừ khi họ bán để mua chung cư, bằng thì ước khó thành hiện thực."
Diệp Tiêu Tiêu: "Thế nên cứ tùy duyên thôi, sân nhà bây giờ cũng đủ lớn ."
Thang Tú Tú khi tâm trạng hơn, bắt đầu kể lể với Diệp Tiêu Tiêu về đồng nghiệp và lãnh đạo ở cơ quan cô .
Đang , cô chợt nhớ một chuyện...
Chương 356: Một bữa tiệc nướng
"Cậu đoán xem mấy hôm tớ gặp ai ở bệnh viện tụi !" Giọng Thang Tú Tú đầy phấn khích.
Kiểu chắc chắn là quen, nhưng phạm vi rộng, Diệp Tiêu Tiêu đoán .
"Tớ chịu."
Mặc dù trong phòng khách chỉ hai họ, nhưng Thang Tú Tú vẫn tỏ vẻ lén lút.
"Là Vương Kiều... nhưng tớ chỉ vô tình thấy thôi, bố cô đưa cô đến bệnh viện chắc là để kiểm tra sức khỏe, tớ thoáng qua từ xa, thấy cô gầy nhiều."
Diệp Tiêu Tiêu: "Vương Kiều! Bố cô tìm thấy cô !"
Thang Tú Tú gật đầu, " thế, tuy là cô tự ý bỏ , nhưng chắc chắn cũng chịu ít khổ sở ở ngoài, tớ lộ diện vì sợ cô ngại, nhưng chỉ cần tìm thấy là ."
Thời đại , dù đang phát triển nhanh chóng, nhưng vẫn nhiều điều bất tiện.
Tuy vài năm bắt đầu căn cước công dân đời đầu, nhưng việc vẫn tiện lợi lắm.
Chuyện buôn bắt cóc phụ nữ và trẻ em xảy như cơm bữa.
Trộm cắp vặt thì cũng .
Dù xảy chuyện gì, Vương Kiều thể bình an trở về, là vô cùng may mắn .
Thang Tú Tú: "Dù cũng ở chung ký túc xá bao nhiêu năm, tuy tớ và Vương Kiều , nhưng cũng mong cô ."
Diệp Tiêu Tiêu cũng gật đầu.
Cả hai đều chút cảm thán về chuyện của Vương Kiều.
Buổi tối, Diệp Tiêu Tiêu dọn dẹp phòng ngủ phụ ở tầng hai cho Thang Tú Tú.
"Cậu cứ ngủ ngay cạnh phòng tớ nhé."
Trong nhà ngoài, Đoàn Hồng ở phòng khách trong sân, Diệp Tiêu Tiêu bảo Thang Tú Tú cứ thoải mái, mai ngủ dậy tự nhiên.
"Ở đầu hẻm cô chú bán đồ ăn sáng, sáng mai tớ ghé qua Nhân Đức Đường một chuyến, chiều mới về, thể ngủ thêm chút nữa, chị Hồng sẽ mua đồ ăn sáng về."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-sach-tn-80-toi-da-nam-chinh-roi-ga-cho-quan-nhan/chuong-441.html.]
Diệp Tiêu Tiêu chỉ cần việc gì thì hầu như thời gian nghỉ ngơi cố định.
Bởi vì cô chỉ là nhân viên của Nhân Đức Đường, mà còn là lãnh đạo tương lai, Tống Quang Cảnh cũng giao cho cô phụ trách một công việc quản lý, và chuyển một phần cổ phần sang tên cô.
Hiện tại Nhân Đức Đường chỉ hai nắm giữ cổ phần, một là Tống Quang Cảnh, một là Diệp Tiêu Tiêu.
Tống Quang Cảnh giao Nhân Đức Đường cho Tiêu Tiêu chơi, mà đang dùng hành động để chứng minh lời .
Sếp là việc cho chính , đương nhiên sự tích cực khác biệt so với công.
Thang Tú Tú: "Vậy ngủ sớm , cần lo cho tớ, mai tớ loanh quanh trong sân nhà chắc cũng thấy buồn chán ."
Diệp Tiêu Tiêu: "Vậy đợi tớ mai mua đồ về tiệc nướng nhé."
Sáng sớm hôm Diệp Tiêu Tiêu .
Kết quả Trương Khải Ninh cô định nướng thịt ở nhà cũng tham gia cho vui.
Diệp Tiêu Tiêu ngờ vực : "Anh vẫn còn tơ tưởng đến Tú Tú đấy chứ, cô yêu đấy."
Trương Khải Ninh xoa tóc, "Cậu đừng bậy, Tiêu Tiêu, nếu nhắc thì suýt quên cả cái vẻ chớm yêu của , chỉ đến góp vui thôi."
Diệp Tiêu Tiêu: "Có gì mà vui , nhà ít lắm."
Trương Khải Ninh: "Vậy thì càng đến để tạo khí chứ."
Diệp Tiêu Tiêu đành chịu, "Thôi , gọi cả Khúc Miêu đến luôn."
Trương Khải Ninh thành vấn đề.
Nhà Diệp Tiêu Tiêu sẵn lò nướng và than, mua từ lúc sửa nhà.
Sân thượng còn dù che nắng, tuy bây giờ cần dùng nhiều lắm.
Sau khi tan , Diệp Tiêu Tiêu cùng Trương Khải Ninh và Khúc Miêu chợ mua thịt và rau.
Trương Khải Ninh: "Bây giờ các quầy hàng tư nhân ngày càng nhiều, mua rau cần tem phiếu nữa, thấy vài năm nữa, tem phiếu lương thực cũng chẳng cần dùng đến."
Lời lý, Diệp Tiêu Tiêu gì.
Họ mua một ít thịt dê, thịt bò, định về tự xiên.
Trương Khải Ninh còn : "Cậu sớm là nướng thịt chứ, tối qua chuẩn cho , thịt ướp ."
Diệp Tiêu Tiêu: "Anh là ông chủ lớn mà còn thời gian mấy chuyện ."
Trương Khải Ninh lập tức khiêm tốn đáp, " dám nhận là ông chủ lớn, đều là nhờ Tống cho bát cơm mà thôi."
Trương Khải Ninh quá khiêm tốn, thể sở hữu công ty riêng, ngoài sự giúp đỡ của Tống Quang Cảnh, năng lực của bản mới là quan trọng nhất.
Diệp Tiêu Tiêu hỏi Khúc Miêu, "Mẹ của Hồ sắp khỏi chứ."
Khúc Miêu: "Về cơ bản hồi phục đến mức như bình thường , nhưng vẫn cần điều trị, củng cố gốc rễ, bằng dễ tái phát."
Diệp Tiêu Tiêu: "Nghe Hồ thật sự tặng cờ thêu, còn thuê cả đội múa lân ở cổng Nhân Đức Đường, tiếc là thấy."
Khúc Miêu nhớ cảnh tượng hôm đó, cảm giác như c.h.ế.t vì hổ xã hội.
cờ thêu của đối phương quả thực uổng công, ngay lập tức giúp nâng cao danh tiếng.
Mấy hôm nay đặt khám của Khúc Miêu tăng lên, một còn là đối tác ăn do Hồ Diệu Văn giới thiệu đến.