Xuyên Sách TN 80, Tôi Đá Nam Chính Rồi Gả Cho Quân Nhân - Chương 505

Cập nhật lúc: 2025-12-14 04:26:08
Lượt xem: 3

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Chu viện trưởng bước qua, trông về hai vị y sinh trung niên , hiển nhiên là quen.

“Tiền y sinh, Hồ y sinh, hai vị buổi hội thảo là để giao lưu gì chớ, bất kể là lớn tuổi trẻ, mong rằng các vị đều thể tỏ chút tôn trọng cơ bản.”

Người lớn chừng đó mà còn huấn thị, hai vị y sinh chút khó bề ăn .

Bảo họ xin một cô nhóc miệng còn hôi sữa, thì nào thể chớ.

Chu viện trưởng đối với thái độ của hai là thất vọng, “ mong các vị thể xin Diệp y sinh, nếu , e rằng các vị còn thích hợp để ở đây nữa .”

Lời thốt , cả hai đều ngước đầu lên.

Đây là hội thảo khoa học bình thường, mà là một cuộc giao lưu học thuật do nội bộ ngành tổ chức.

Nếu hai họ đuổi ngoài, mất mặt là chuyện nhỏ, trong ngành mà xa lánh, thì quả là khốn đốn .

Thế nên mặc dầu bất mãn, cả hai vẫn gượng gạo nặn một nụ cứng nhắc với Diệp Tiêu Tiêu.

“Xin Diệp y sinh, chúng tuổi cao, lời khi trẻ ý, cô đừng để bụng chi lắm.”

Vị Hồ y sinh rụng tóc nghiêm trọng cố vẻ mặt thiện mà .

Vừa đưa tay chạm nhẹ đồng hành bên cạnh.

Vị Tiền y sinh đeo kính mới miễn cưỡng một tiếng xin .

Diệp Tiêu Tiêu ngoáy ngoáy tai: “ lầm chớ, hai vị dường như là đang thêu dệt chuyện về , nếu đây là đùa giỡn, hai vị đùa với vợ .”

Nụ giả tạo của Hồ y sinh cứng ngắc khuôn mặt.

Còn vị Tiền y sinh tính tình nóng nảy hơn, xong lời đó tức giận ngay, “Quá đáng lắm , Chu viện trưởng ông cũng thấy đó, trẻ quá vô lễ, ông còn bao che cho cô .

Tuổi còn nhỏ kiêu ngạo thế , thấy e rằng cô chẳng đường dài , khuyên ông đừng ôm hy vọng lớn lao chi, liệu trông mong cô thúc đẩy sự phát triển y học trong nước .”

Nói xong, Tiền y sinh lưng bước , khi rời còn : “Đây là tự nguyện rời , chớ các ông đuổi .”

Chu viện trưởng nào chuyện gì đang xảy cơ chớ?

Chẳng qua là chèn ép mới thôi.

Ai ngờ mới mãnh liệt đến , trực tiếp x.é to.ạc mặt mũi ngay mặt.

Chu viện trưởng cũng điều tra , nhưng càng điều tra càng kinh ngạc, đồng chí Diệp Tiêu Tiêu tuy tuổi còn trẻ, nhưng chữa trị thành công nhiều bệnh nan y.

Ngay cả phẫu thuật cắt bỏ khối u cũng là nhờ may mắn, đó là cả hai ca phẫu thuật đều thành công đó.

Thế nên ông quyết định tin tưởng Diệp Tiêu Tiêu, kiên định về phía cô.

“Hồ y sinh, ông cũng rời luôn ?”

Hồ y sinh lập tức nịnh nọt, họ cũng là đại diện bệnh viện đến đây, giờ mà bỏ thì thể thống gì chớ.

Hiểu rõ ý của Chu viện trưởng, xin của Hồ y sinh nghiêm túc hơn một chút.

“Diệp y sinh, thật sự xin , là chúng hồ đồ bậy, cô lớn chấp nhặt kẻ tiểu nhân, xin cô thứ cho chúng .”

Diệp Tiêu Tiêu miễn cưỡng gật đầu, tha thứ thì thể nào, nhưng cô thèm để ý đến đối phương nữa là .

“Hồ viện trưởng, chúng bàn bạc về nội dung phát biểu lát nữa nhé.”

Hồ viện trưởng : “Được chứ, chúng thể sang phòng nghỉ .”

Diệp Tiêu Tiêu và Kiều Vân Hổ cùng rời , đợi khi họ , xung quanh mới rộ lên những tiếng trò chuyện to hơn.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-sach-tn-80-toi-da-nam-chinh-roi-ga-cho-quan-nhan/chuong-505.html.]

“Cô nhóc lai lịch gì chớ, thật sự lợi hại đến !”

“Suỵt! Ông Chu Tự Nhiên , bệnh mắt của ông là do cô nhóc chữa khỏi đó.”

“Đừng đùa chớ, bệnh mắt của Chu lão do Tống chữa ?”

“Tin tức của ông đúng là nhanh nhạy chi, Diệp Tiêu Tiêu là t.ử của Tống lão đó, bái sư thu đồ , viện trưởng chúng còn tham gia tiệc bái sư của cô nữa kìa.”

“Thật , Chu lão bao nhiêu năm ngoài , chẳng lẽ là t.ử ông thu nhận ở quê .”

“Ai mà chớ... chung là đừng đắc tội là .”

Hồ y sinh những lời thì thầm xung quanh, bản cũng ngây .

Đệ t.ử của Tống Quang Cảnh ư!

Chuyện là thật ?

Tống lão là Đông y mà, trình độ ngoại khoa của t.ử ông cao đến ?

Giá như sớm phận đối phương, ông gì cũng sẽ hồ đồ bậy chớ!

Chương 409: Bất mãn

Mặc dầu ban đầu xảy vài chuyện vui, nhưng đó cuộc giao lưu học thuật diễn thuận lợi.

Diệp Tiêu Tiêu đem kỹ thuật phẫu thuật học từ kiếp , trao đổi hề giữ với đối phương.

Nhờ , những khác đổi cách về Diệp Tiêu Tiêu từ tận đáy lòng.

Không chỉ trẻ , mà quả thực còn bản lĩnh.

Sau khi buổi giao lưu học thuật kết thúc, Chu viện trưởng còn trao đổi điện thoại riêng với Diệp Tiêu Tiêu, hoạt động gì, Chu viện trưởng đều sẽ thông báo cho Tiêu Tiêu.

Rời khỏi hội trường, Kiều Vân Hổ hỏi Diệp Tiêu Tiêu cùng về đại viện .

Diệp Tiêu Tiêu: “Được đó, dù hôm nay cũng xin nghỉ phép , nhân tiện về thăm ông bà nội.”

Kiều Vân Hổ: “ lái xe, thể đưa cô cùng.”

Diệp Tiêu Tiêu: “ cũng tài xế, nhưng về đại viện thì quả thật chút bất tiện.”

Bởi vì tài xế mất công một chuyến đặc biệt, sẵn quen, thế nên Diệp Tiêu Tiêu quyết định cùng Kiều Vân Hổ về đại viện.

Lúc Kiều Vân Hổ đưa Diệp Tiêu Tiêu đến cổng nhà, Lộ Khiết đang khuân vác hành lý.

“Chị dâu.”

Lộ Khiết ngượng ngùng chào hỏi Tiêu Tiêu.

“Đã tìm việc .”

“Phải ạ, là giáo viên thực tập ở trường tiểu học thứ mười ba ở kinh thành, trường sắp xếp ký túc xá, đang mang hành lý đến ký túc xá trường.” Lộ Khiết giải thích một cách nghiêm túc.

Trường học ở kinh thành hơn nhiều so với ở huyện nhỏ của họ, ký túc xá giáo viên cũng đều là phòng độc lập.

Lộ Khiết mặc dầu thành phố lớn, nhưng rằng cứ ở mãi nhà họ Lộ thì , đối phương thể nhanh chóng giúp cô tìm việc , cô cảm kích .

“Nhớ về thăm thường xuyên nhé, khó khăn gì thì cứ gọi điện thoại.”

Diệp Tiêu Tiêu tuy với Lộ Khiết, nhưng thì thể hỗ trợ chăm sóc thích đáng.

Lộ Khiết cúi chào Diệp Tiêu Tiêu, “Cảm ơn chị dâu, cũng cảm ơn ông bà nội chăm sóc con trong thời gian , con xin phép .”

Loading...